Mở mắt trống rỗng nhìn trần nhà một giây, Thời Ngu trở mình, kéo chăn che kín, đưa lưng về phía cửa phòng, hoàn toàn không có ý định dậy.
Dù có nghe tiếng gõ cửa, cậu cũng chẳng muốn mở. Giả sử là ảo giác thì thôi, mà cho dù không phải ảo giác, nửa đêm trong thế giới quỷ dị còn dám mở cửa, chẳng phải là muốn rút ngắn tuổi thọ sao?
Không nghĩ, không nghĩ nữa. Ngủ thôi.
Ngoài cửa, tiếng gõ kiên trì kéo dài mười phút, trước sau đều không có động tĩnh.
Vương Sơn đứng ngoài đến mức tê rần cả người. Nếu không phải tin tưởng vào trực giác của Bác sĩ Thẩm, anh ta đã cho rằng bên trong chắc chắn đã có người gặp nạn.
"Ngủ sâu thế này cơ à?"
"Đúng là thần ngủ thời hiện đại."
Thẩm Ngôn cũng hơi bất lực, song lại nghĩ: Có lẽ vì chủ hộ ngủ quá say nên mới không bị 'Không thể vứt bỏ chuyển phát nhanh' mê hoặc.
"Thôi, nếu không chịu mở thì cứ chờ tiếp vậy."
Dù sao thứ đó một khi đã chọn mục tiêu thì sẽ không dễ từ bỏ. Trước sau gì nó cũng sẽ quay lại tìm căn hộ 1903.
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa rọi thẳng lên gối, chiếu sáng cả khuôn mặt, khiến Thời Ngu tỉnh giấc.
Ơ? Ngủ mấy tiếng rồi nhỉ?
Cậu cuộn chăn trở mình, còn định ngủ nướng thêm một chút thì bất ngờ nghe thấy tiếng "Thịch thịch thịch" gõ cửa dồn dập.
Âm thanh vang vọng rõ ràng từ phòng khách.
Thời Ngu cau mày, tưởng là nhân viên bất động sản hay ai đó đến quấy rầy. Bị gõ mãi không thể nghỉ ngơi, cậu đành khoác tạm chiếc hoodie rồi bước ra, đứng sau cửa sắt hỏi vọng:
"Ai vậy?"
Giọng nói lười nhác truyền qua cửa khiến Vương Sơn mừng đến muốn khóc.
Cuối cùng cũng có phản hồi! Hắn ta chờ đến sáng mà bên trong vẫn không động tĩnh, còn tính phá cửa xông vào.
"Bác sĩ Thẩm?" – anh ta quay sang nhìn đồng đội.
Thẩm Ngôn gật đầu, tiến đến sát mắt mèo, nói chậm rãi:
"Xin chào, là Thời tiên sinh phải không? Chúng tôi có chuyện cần bàn, phiền cậu mở cửa được không?"
Trong lúc người bên trong còn do dự, Thẩm Ngôn đã sớm thông qua Hiệp hội nhận được thông tin cơ bản về cậu:
Thời Ngu, nam, 21 tuổi, mồ côi. Cha mẹ qua đời, để lại căn hộ này. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu làm streamer Mukbang đến nay.
Tư liệu gửi đến chỉ là một tấm ảnh mờ, không rõ mặt. Thẩm Ngôn cau mày, cho rằng Hàn Sở Dập cố tình gửi một tấm ảnh chất lượng thấp.
Ngày hôm qua, mâu thuẫn với Tang Hoài Ngọc vẫn khiến tâm trạng Thẩm Ngôn hơi nặng nề. Nhưng chuyện lần này là nhiệm vụ chính, không phải chuyện để Hoài Ngọc lấy ra trêu chọc.
Đúng lúc Thẩm Ngôn định yêu cầu gửi lại ảnh rõ hơn, trong phòng bỗng truyền ra động tĩnh. Anh cất điện thoại, tiếp tục nhìn qua mắt mèo.
Thời Ngu vừa tỉnh dậy đã bị "giới thiệu nhân vật" bất ngờ ập tới, trong lòng vô cùng mơ hồ.
Cái gì thế này? Không phải nhân viên bất động sản sao?
Qua mắt mèo, cậu thấy một thanh niên mặc áo gió trắng, dáng vẻ nhã nhặn, đường nét gương mặt ưu tú, phong thái có phần lạnh lùng.
Phía sau anh ta còn vài người khác, đều im lặng chờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!