Chương 21: Cuộc chạm mặt bất ngờ

Thời Ngu hơi sững lại:

"Chuyện gì thế?"

Cây Mắc Cỡ đỏ bừng, cố gắng lắc lư mấy lần. Thời Ngu mới miễn cưỡng hiểu ra:

"Ý cậu là... người của Hiệp hội Dị Năng đến rồi?"

Cậu hơi bất ngờ khi mình thực sự có thể hiểu được ý mà Cây Mắc Cỡ muốn truyền đạt. Chỉ một động tác khẽ rung trong lòng bàn tay, vậy mà trong đầu cậu liền hiện lên một suy đoán, giống như tự nhiên nắm bắt được một thứ ngôn ngữ chưa từng học.

Nghĩ đến chuyện hôm qua – "người đàn ông mang giày cao gót" đã chết – Thời Ngu chợt nghi ngờ liệu có liên quan đến chuyện này không.

Ý nghĩ ấy chỉ thoáng lóe rồi biến mất. Cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, tập trung vào điều Cây Mắc Cỡ vừa nhắc.

Người của Hiệp hội Dị Năng đến đây làm gì?

Thời Ngu bước đến cửa sổ, kéo rèm.

Căn hộ của cậu nằm ở trung tâm khu Hoa Cam. Đứng ở tầng 19, tầm nhìn rất thoáng. Vừa mở rèm, cậu lập tức nhận ra chiếc xe quen thuộc – đúng là xe của Hiệp hội Dị Năng.

Chỉ nhìn biển số thôi, cậu đã chắc chắn.

Có hai, ba chiếc xe đỗ gần khu này. Thời Ngu nhíu mày: Đã xảy ra chuyện gì lớn sao?

Triệu Văn cùng nhóm đã có mặt từ hơn 5 giờ sáng. Họ mang thiết bị đo lường đi kiểm tra từng ngã rẽ. Nhưng dù đã quét qua nhiều điểm, thiết bị vẫn không phản ứng gì.

Anh cúi đầu điều chỉnh lại, rồi đối chiếu với bản đồ khu vực mà Hiệp hội đánh dấu.

"Sao kỳ vậy? Hoàn toàn không có gì."

"Hôm qua rõ ràng dao động phát ra từ hướng này mà."

Theo lý, quỷ dị xuất hiện chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Cấp càng cao, dao động càng rõ. Với mức độ như hôm qua, chỉ cần đứng trong bất kỳ con phố nào quanh Hoa Cam cũng cảm nhận được. Thế nhưng đến giờ vẫn không tìm ra vị trí cuối cùng.

Khi Triệu Văn còn đang vò đầu bứt tai, Hàn Sở Dập – vừa trở lại sau mấy ngày mất hút – bước xuống xe, ngẩng đầu hỏi:

"Tìm ra chỗ nào chưa?"

Triệu Văn đáp:

"Gần trung tâm rồi. Chính là... khu Hinh Mỹ Hoa Viên."

Hinh Mỹ Hoa Viên... Đó chẳng phải là nơi Thời Ngu ở sao?

Hàn Sở Dập thoáng khựng lại, mặt sầm xuống:

"Đưa máy đo cho tôi."

"Hả?" Triệu Văn hơi ngạc nhiên.

"Thế nào? Cậu không muốn nghỉ ngơi à? Đưa tôi thử, các cậu tranh thủ nghỉ chút đi."

Triệu Văn: ...

Trong lòng dấy lên nghi ngờ. Bình thường đại thiếu gia này đâu có hứng thú giúp ai. Nay lại chủ động đòi làm, không khỏi khiến người khác nghĩ ngợi.

Hơn nữa, nếu nhớ không lầm... phía trước khu đó chính là chỗ ở của Thời Ngu.

Chẳng lẽ đại thiếu gia muốn nhân cơ hội này mà...?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!