Tang Hoài Ngọc lẳng lặng nhìn Thời Ngu.
"Em muốn một lần nữa phân chia âm dương, đúng không?"
"Anh đại khái có thể tách những quyền năng vô dụng ra."
Ở khoảnh khắc vừa hôn, Tang Hoài Ngọc lại tách thêm một phần nữa; ngay lập tức hơi thở của hắn khẽ hỗn loạn.
Thời Ngu mở to mắt, hoàn toàn không nghĩ người này liều lĩnh đến vậy. Nói tách là tách sao? Hơn nữa, Tang Hoài Ngọc đang bị thương.
Thời Ngu thấy trong ngực như bị siết chặt, lòng bàn tay cũng vô thức nắm lại:
"Anh đừng làm vậy."
"Nhỡ đâu kết quả khác với anh dự đoán thì sao?"
Thời Ngu chính cậu cũng không rõ mình đang làm gì; chỉ là bản năng dẫn đường, mách cậu rằng làm thế này mới chạm được đáp án sau cùng —— thân phận thật sự của chính mình. Cậu không ngờ Tang Hoài Ngọc lại chủ động giúp.
Tang Hoài Ngọc khẽ cười. Khuôn mặt tuấn tú thường thấm thần tính lần hiếm hoi có chút tái nhợt:
"Khác cũng không sao, tóm lại đều là cho em ."
"Em sẽ bảo vệ tôi, đúng không?"
Bạn trai tuấn tú, chu đáo lại hỏi cậu có thể bảo vệ "thần" hay không. Thời Ngu sững một nhịp, lập tức gật đầu; trong lòng bỗng dâng lên một ý muốn bảo vệ mãnh liệt, hoàn toàn quên người vừa áp cậu xuống ban nãy chính là mình.
Thời Ngu hé môi:
"Em sẽ không để ai làm anh bị thương."
Đáy mắt Tang Hoài Ngọc thoáng qua ý cười:
"Vậy giao cho em nhé."
"Anh chắc sẽ suy yếu khoảng một tháng. Em phải bảo vệ anh cho tốt."
Thời Ngu mím môi đáp khẽ. Lúc Tang Hoài Ngọc dựa lưng ra sau, c** nh* giọng:
"Cảm ơn anh."
Tiểu quái vật ngủ dậy liền cảm thấy không khí giữa ba ba và mụ mụ... hình như khác khác. Nó không hiểu tiếng người, chỉ thấy môi mụ mụ hơi hồng. Nó tò mò "quạc quạc" một tiếng, vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì một bàn tay búng nhẹ vào trán, khiến nó "lộc cộc lộc cộc" lăn về chỗ ngồi.
Tang Hoài Ngọc "sạch!" một tiếng. Khi tiểu quái vật còn ngơ ngác bò dậy, hắn nhướng mày:
"Không được nhìn mẹ của con."
Thời Ngu: "..."
Nếu bình thường, Thời Ngu hẳn sẽ bảo Tang Hoài Ngọc đừng bắt nạt tiểu quái vật. Nhưng nghĩ đối phương đang trong thời kỳ suy yếu, lời đến môi lại nuốt xuống. Cậu ho nhẹ, đợi tiểu quái vật lồm cồm dậy thì xoa đầu nó:
"Rồi, đừng chấp ba ba."
"Chút nữa ra ngoài mẹ mua cho con kem."
Kem... là món ngọt mẹ từng ăn sao?
Tiểu quái vật lập tức bị dụ, chẳng thèm để ý chuyện bị ba ba trêu.
Thời Ngu lặng lẽ liếc Tang Hoài Ngọc một cái, có chút bất đắc dĩ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!