Chương 11: Cây Mắc Cỡ Biết Xấu Hổ

Tiểu quỷ dị này... chỉ số thông minh thật sự cao như vậy sao? Thời Ngu có chút kinh ngạc.

Trong lúc cậu uống nước, ánh mắt lại không nhịn được liếc xuống cạnh giường.

"Khụ... cái này... tôi có thể sờ cậu một chút được không?"

Lời vừa thốt ra, ngay cả Thời Ngu cũng bị chính sự bạo gan của mình làm cho kinh ngạc. Nhưng đã nói rồi thì cũng không rút lại được. Sờ một chút chắc cũng không có gì đâu nhỉ? Dù sao thì cậu thật sự rất tò mò con vật nhỏ đã theo mình về nhà này.

Tối qua ở hiệp hội Dị năng giả, cây mắc cỡ vẫn luôn ẩn thân kéo tay cậu, đến giờ Thời Ngu vẫn chưa biết nó cụ thể trông ra sao. Thực vật hóa quỷ dị và thực vật bình thường bên ngoài sẽ khác nhau như thế nào?

Trong lòng cậu ngứa ngáy khó tả, nhưng nhìn vào khoảng không lại chẳng thấy phản ứng gì.

Kỳ thật, ngay khi nghe thấy nhân loại xinh đẹp này nói muốn sờ, cây mắc cỡ đã ngượng ngùng co tròn lại thành một quả cầu, giống hệt như con người đỏ mặt. Cành lá run run, nóng bừng một cách kỳ cục.

A a a! Hắn muốn sờ ta sao? Thời Ngu cũng thích ta sao?

Cây mắc cỡ run lẩy bẩy, nghiêng trái nghiêng phải. Khi thấy Thời Ngu không đợi được phản ứng mà tưởng đối phương không muốn nữa, nó lại lần nữa đưa cành lá kéo lấy ngón tay cậu.

Lần này chỉ chạm khẽ rồi vội vàng rụt lại.

Đây là đồng ý sao?

Thời Ngu thử suy đoán, cúi đầu chạm thử vào lá cây mắc cỡ. Thấy đối phương không né tránh, lúc này cậu mới nghiêm túc đưa tay sờ kỹ.

Ừm... so với cây mắc cỡ bình thường thì hình thể nó lớn hơn một chút, cành lá cũng vậy. Hơn nữa, không biết có phải vì đã biến thành quỷ dị hay không, lá cây còn mang theo hơi lạnh.

Thời Ngu nhẹ nhàng ấn xuống, cảm nhận được toàn thân cây mắc cỡ co rụt lại vì động tác ấy, cậu vội vàng rút tay về.

"Được rồi, tôi đại khái đã biết. Cảm ơn cậu."

Nếu một ngày trước có người nói với Thời Ngu rằng cậu không chỉ ở cùng một con quỷ dị trong phòng, mà còn tò mò sờ thử nó, thì cậu tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng sự thật bây giờ lại hiển hiện trước mắt.

Sau khi thỏa mãn hiếu kỳ, Thời Ngu bắt đầu thấy khó xử. Nhìn cây mắc cỡ cẩn thận co thành một khối, cậu do dự có nên báo cho hiệp hội Dị năng giả hay không.

Dù không biết vì sao nó lại đến tìm mình, nhưng con này tự ý bỏ trốn, hiệp hội chắc chắn đã loạn thành một đoàn rồi.

Đúng như Thời Ngu nghĩ, ở hiệp hội lúc này quả thật hỗn loạn.

Không ai ngờ rằng "233" — con quỷ dị vốn an phận bao năm — vừa mới được đưa về đêm qua, sáng nay ngủ dậy đã không thấy đâu!

Từ trước đến nay, 233 vẫn luôn là loại quỷ dị yên tĩnh nhất trong đám bị giam giữ ở hiệp hội. Bao nhiêu năm không xảy ra chuyện, vậy mà gần đây liên tiếp hai lần.

Lần đầu chỉ là giả vờ, đến lần thứ hai thì nó thật sự trốn thoát.

Người gác trực sáng nay phát hiện rồi tìm khắp tòa nhà, vẫn không thấy bóng dáng cây mắc cỡ. Triệu Văn bóp trán, ngẩng đầu nói:

"Phó đội, làm sao bây giờ?"

"Máy dò không phát hiện được vị trí của cây mắc cỡ, lần này chắc chắn là nó đã chạy thật."

Ai ngờ con số 233 vẫn luôn "trong suốt" kia lại có quyết tâm bỏ trốn kiên quyết như thế. Bị đưa trở lại khay nuôi cấy, nó thậm chí còn đào một cái động to dưới chậu hoa mà chui đi. Người ta chỉ biết dở khóc dở cười, tâm tình phức tạp.

Phó Nam Nghiêu cũng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần nữa. Người đàn ông vốn ít lời nhíu mày, nhìn thời gian cây mắc cỡ trốn đi.

Khớp đúng với lúc Hàn Sở Dập đưa cậu thanh niên tên Thời Ngu về nhà.

Là trùng hợp sao?

Hắn cụp mắt xuống: "Chỉ số nguy hại của cây mắc cỡ thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!