"Được rồi, tôi về nhà đây."
"Tạm biệt."
Hả? Về nhà?
À phải, cậu ta đưa Thời Ngu về tận nhà, giờ đến nơi thì vào là bình thường.
Chỉ là, ánh mắt Hàn Sở Dập lại vô thức dõi theo bóng lưng kia:
"Này, chờ chút... cậu không đi bệnh viện à?"
Chính cậu ta cũng chưa kịp phản ứng, lời đã buột miệng thốt ra.
Thời Ngu: ......?
Người này hôm nay uống nhầm thuốc à?
"Chỉ là hơi choáng xe thôi, uống chút nước là ổn, đi bệnh viện làm gì?"
Cậu nhìn thanh niên đối diện như thể đang xem người bệnh thần kinh, liếc một cái liền khiến Hàn Sở Dập tỉnh táo lại.
Hàn Sở Dập: Chết tiệt!
Chỉ là say xe thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu, cậu ta tự dưng lắm lời làm gì? Đây đâu phải Tang ca.
Hàn Sở Dập bực bội hừ một tiếng, không thèm nhìn Thời Ngu nữa, phất tay cho cậu đi.
Thời Ngu chẳng hiểu kiểu biến sắc thất thường này là sao, nhưng vừa bước đến cửa khu chung cư lại bỗng nhiên nhớ ra điều gì, cau mày dừng bước.
Hàn Sở Dập đang hít sâu, ép xuống những suy nghĩ kỳ quái, chuẩn bị quay đầu thì thấy nam sinh vừa rời đi nay vòng lại gần.
Thời Ngu bước nhanh đến cạnh xe, gõ gõ cửa kính.
Hàn Sở Dập: Chuyện gì, sao lại quay lại nữa?
Bề ngoài cậu ta vẫn giữ sắc mặt âm trầm, nhưng vẫn hạ kính xe xuống.
Ngay sau đó, cậu thanh niên mang khẩu trang khẽ nói:
"À, vừa nãy quên chưa hỏi, chai nước kia bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu."
Suýt nữa thì cậu quên mất Hàn Sở Dập là đại thiếu gia, chai nước đó chắc không rẻ, vẫn nên trả tiền thì hơn.
Đây là lần đầu tiên Hàn Sở Dập gặp người quay lại chỉ để trả tiền nước, ánh mắt không khỏi kỳ lạ.
"Không cần."
"Coi như tôi đưa cậu."
Hàn Sở Dập bật cười vì tức, chờ Thời Ngu còn đang nghi hoặc, liền trực tiếp kéo kính xe lên, thần sắc phức tạp liếc cậu một cái rồi nổ máy rời đi.
Thời Ngu: ......?
Không phải chứ, đã cho thì cho, thái độ kém thế làm gì. Cậu có nói gì quá đâu. Người này bị bệnh thần kinh chắc?
Nghĩ đến cái kiểu âm dương quái khí thường ngày của Hàn Sở Dập, Thời Ngu đành kết luận: chắc là lại phát bệnh. Thôi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Người của Dị Năng Giả Hiệp Hội... sau này hẳn sẽ không còn tiếp xúc nữa.
Nghĩ vậy, Thời Ngu cầm đồ lên lầu.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!