"Rengg.. Reng..."
Hàn Thiên Minh khẽ nhíu mày. Anh ngẩng đầu dậy nhìn đồng hồ. Đã 3 giờ sáng rồi sao. Cả đêm qua anh cứ ở công ty làm việc mà ngủ quên mất. Hàn Thiên Minh mệt mỏi nhấc máy.
"Alo?"
Đầu dây bên kia gấp gáp nói:
"Anh... Cô Gia Nhi bị bắt cóc rồi."
Câu nói của người bên kia làm anh tỉnh cả ngủ. Sống lưng lập tức thẳng tắp.
"Cậu nói gì?"
"Em... Tối hôm qua mọi chuyện vẫn bình thường. Nhưng đến khuya đột nhiên em thấy có người vác một thứ gì đó đi từ trong nhà cô ấy ra. Ban đầu em không nghĩ gì nhiều nhưng sau đó liền thấy không đúng. Em đã vào trong kiểm tra thì không thấy cô Gia Nhi đâu cả."
"Cậu không đuổi theo sao?"
"Em có. Nhưng người đó quá tinh ý. Hắn phát hiện mình bị theo dõi nên đã chạy vòng vòng, sau đó ở đâu lại có thêm nhiều xe khác đi ra chặn đường. Nên... Bọn em bị mất dấu."
Hàn Thiên Minh cố gắng bình tĩnh, anh nói:
"Tạm thời cậu nói mọi người tập trung nghe theo lệnh tôi. Không được cho bên nhà Gia Nhi biết việc này, đặc biệt là Lưu Trình. Rõ chưa?"
"Em biết rồi. Em sẽ đi tập hợp mọi người ngay."
Tắt điện thoại, tâm trạng Hàn Thiên Minh trở nên tồi tệ đến cực điểm. Chuyện quái gì vậy chứ? Sao đột nhiên Gia Nhi lại bị bắt cóc? Tại sao lại là Gia Nhi chứ? Cô ấy sợ bóng tối như vậy, lỡ như cô ấy làm gì dại dột thì sao? Lỡ như tên bắt cóc đó làm hại đến cô ấy thì sao? Chết tiệt! Đáng ra anh không nên nghe theo cô. Đáng ra anh nên đến chỗ cô mới đúng. Bây giờ có lẽ cô đang sợ hãi lắm. Vậy mà anh lại không thể làm gì.
Bỗng nhiên một luồng suy nghĩ vụt qua trong đầu anh. Giang Kiều. Có thể chính là cô ta. Hàn Thiên Minh nhanh chóng gọi cho Giang Kiều.
"Thuê bao quý khách vừa gọi..."
Anh gọi lại lần nữa nhưng vẫn không được.
"Khốn kiếp." Hàn Thiên Minh tức giận đập tay xuống bàn. Anh lo lắng cho cô đến mức tay cũng run run theo.
"CMN! Giang Kiều, tôi nhất định sẽ không để yên cho cô đâu."
Anh đang rối rắm, không biết phải tìm cô như thế nào thì nhớ đến Trần Lập.
"Đúng rồi. Trần Lập. Cậu ấy có thể giúp mình."
----
Trần Lập ở bên đây vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra thì nhận được điện thoại của Hàn Thiên Minh. Cậu lên tiếng trêu chọc.
"Ôi trời. Mưa lớn mất. Sao hôm nay Hàn thiếu gia cậu lại gọi cho tôi vậy?"
"Tôi có chuyện muốn nhờ cậu."
Bình thường nếu cậu nói như vậy thì Hàn Thiên Minh sẽ hùa theo mà trêu chọc. Nhưng hôm nay lại khác. Giọng điệu của Hàn Thiên Minh cực kì nghiêm túc, không hề đùa giỡn. Thấy anh như vậy, Trần Lập cũng có chút lo lắng.
"Thiên Minh cậu đừng làm tôi sợ. Có chuyện gì sao?"
"Tôi muốn cậu điều tra cho tôi một việc."
"..."
----
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!