Chương 44: Cà chua vĩ đại

Dáng người mà Huân biến thành còn cao hơn cả Isilis.

Cẳng chân thon dài và trắng nõn, trơn bóng không tì vết, toát ra một màu lạnh gần như trong suốt. Mèo nhỏ hưng phấn cào nửa ngày, nhưng không để lại một chút dấu vết nào.

[Không thích, muốn trên người có dấu vết của Lê Ngạo.]

Huân nghiêng đầu suy ngẫm một chút, nhớ lại những cảnh tượng đã từng thấy trước đây. 

Những nơi bị móng vuốt mèo cào vô thức hiện lên những vệt đỏ nhàn nhạt, tựa như một vệt son môi đọng lại trên tuyết trắng, những vệt đỏ li ti lan tỏa theo đường vân da, vừa nhợt nhạt lại vừa yếu ớt.

Mèo ngốc chẳng hiểu gì, chột dạ ngừng cào, đôi tai lặng lẽ cụp xuống một chút, đôi mắt tròn xoe liếc nhìn những vệt đỏ đó, thân mình lặng lẽ rụt lại phía sau, móng vuốt dẫm dẫm lên đuôi: "Lê Ngạo không cố ý cào đau cậu."

Mèo còn ngốc nghếch, còn tưởng móng vuốt của mình có thể cào rách da của dị chủng.

"Không sao." Khóe môi Huân từ từ cong lên, đôi đồng tử đỏ tươi phản chiếu dáng vẻ đáng yêu của mèo nhỏ, sâu thẳm như thể bên trong đang chôn giấu một cái bẫy ăn thịt mèo.

Hắn ngồi xổm xuống, tầm mắt dừng trên đôi chân trắng bệch của mình, đầu ngón tay từ từ lướt qua những vệt đỏ nhạt, không đành lòng để nó biến mất quá nhanh. Lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v* dấu vết, hơi dùng lực, để những vệt đỏ đó càng thêm rõ ràng.

"Là Lê Ngạo để lại." Huân rũ mắt, giọng điệu mềm mại, mang theo sự đắm chìm vui sướng: "Mèo nhỏ đã để lại dấu ấn trên người Huân... Huân rất thích."

Cái đuôi của Lê Ngạo run rẩy, đôi tai lặng lẽ dán sát vào đầu. Ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn, không biết tại sao, luôn cảm thấy... có gì đó kỳ quái?

"A Cơ." Mèo con nhìn thấy bóng dáng người máy, vừa định giơ móng vuốt lên chào hỏi thì Huân đột nhiên cứng đờ người, như bị sét đánh, cả người run lên bần bật, ngay cả sợi tóc cũng dựng đứng.

Rồi sau đó...

Bốp!

Một cuộn sương đen, thân hình cao lớn "xoẹt" một tiếng thu nhỏ lại. Giây tiếp theo, trên mặt đất chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi và một quả cầu hạt dẻ lông đen bị cháy sém.

Mèo con hít một hơi, cái đuôi xù lên như một bông bồ công anh. Cậu đột nhiên nhào tới, hai vuốt "bạch bạch" ấn ấn, tự động bắt đầu làm hồi sức tim phổi: "Huân? Huân! Cậu sao vậy?"

"Hắn không sao." Người máy mặt không biểu cảm thu lại thiết bị điện giật, bình tĩnh nói một cách vô hồn: "Chỉ là sốt thôi."

"Sốt sao?!" Mèo còn dùng đầu dán vào đầu Huân để thử nhiệt độ: "Không nóng mà..." 

Cái đuôi nghi ngờ vẫy vẫy, vẫn còn lạnh lắm cơ mà!

"Đừng lo cho hắn." Người máy lên tiếng. Ngay giây tiếp theo, Lê Ngạo chỉ cảm thấy gáy mình căng ra, cả người bị nhấc bổng lên.

"A!" Con mèo nhỏ bốn chân lơ lửng, giãy giụa vặn eo.

"Gọi ta làm gì?" Robot hỏi.

Lúc này mèo nhỏ mới nhớ đến chuyện chính, không rảnh lo vặn vẹo nữa, giữa không trung cậu kích động thông báo: "Đường Lang Quái số 1 có em bé rồi!"

… 

"Dị chủng làm sao có thể thoát khỏi vực sâu để đẻ trứng được?" Nhận được tin, Shelby vội vã đến nơi: "Con dị chủng đó ở đâu?"

Một ông lão nói: "Được tiểu điện hạ đưa xuống dưới cồn cát rồi."

Shelby sửng sốt, đôi mắt mở to: "Chú Lộ, sao chú lại ở đây?"

Vị viện trưởng viện nghiên cứu của Đế quốc trước đây, ông lão được gọi là chú Lộ, trừng mắt nhìn Shelby: "Gọi ai là chú? Ta chỉ lớn hơn ngươi có mười tuổi thôi!"

"Thì vai vế là vậy mà…" Người hơn 60 tuổi mà bị mắng như cháu nội. 

Shelby chỉ hai ngón tay về phía cồn cát, ra hiệu cho các binh lính theo sau: "Hai người đi tóm con dị chủng đó về kiểm tra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!