Chương 45: (Vô Đề)

Con trai bình an trở về, Cung Viễn Hàng thở phào nhẹ nhõm. Cùng con trai về phòng, kiểm tra cậu từ trên xuống dưới, lật trái lật phải xem xét.

"Papa, con không bị thương." Cung Lê Hân vỗ vỗ bàn tay cha đặt trên vai mình, an ủi nói.

"Biết là con không bị thương. Bất quá chỉ hai ngày hai đêm không gặp được con, ba thấy cứ như hai đời vậy, để ba hảo hảo nhìn một chút cũng không được sao ?" Cung Viễn Hàng xoa đầu nhi tử, yêu thương nói.

"Được, papa cứ nhìn đi." vừa nói Cung Lê Hân vừa dang hai tay, nghiêm túc xoay hai vòng trước mặt Cung phụ làm ông vui vẻ cười ra tiếng. Nhi tử chưa bao giờ chọc cười người khác, cũng không hề có khiếu hài hước, nhưng mỗi hành động thẳng thắn khả ái của cậu đều khiến mọi người cảm thấy khoái hoạt, chẳng sợ mạt thế bùng nổ, một mình cậu đã từng lưu lạc bên ngoài chịu nhiều khổ cực, điểm này một chút cũng không thay đổi.

Cung phụ cảm thấy rất hạnh phúc. So với nữ nhi lạnh lùng vô tình, cán cân trong lòng ông bất tri bất giác đã đổ về phía tiểu nhi tử nhu thuận khả ái.

Thu lại tiếu ý, Cung phụ chỉnh lại thần sắc, nói cho nhi tử chuyện Cung Hương Di có năng lực tiên tri và không gian, lại kể cụ thể tình hình tang thi toàn bộ ra, để cậu có chuẩn bị tâm lý trước.

"Lê Hân, chuyện chị con có không gian, papa mong con có thể giữ bí mật. Nếu để cho người ngoài biết, nó chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Lần này chị con không có cố ý để con lại, cũng đã cảm thấy áy náy, mong con không giận nó. Chung quy hai đứa vẫn là chị em, nên sống nương tựa lẫn nhau. Biết không?"

Cung phụ chậm rãi mở miệng, ngữ khí hơi chút mất tự nhiên. Nữ nhi làm hại nhi tử, ông lại còn muốn thay cô che dấu, thay cô khuyên bảo nhi tử, trong lòng ông có chút không thoải mái. Nhưng ông đâu còn cách nào khác ? Trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là cốt nhục, ông không muốn hai đứa trở mặt thành thù, làm tổn thương nhau.

"Ân, con biết rồi." Do vì cha yêu cầu nên Cung Lê Hân không hề có chút miễn cưỡng mà sẵn lòng đáp ứng.

"Hảo hài tử." Nhìn đôi mắt trong suốt thấy đáy, không có chút âm trầm hay oán hận, Cung phụ thoải mái cười, vò loạn đầu cậu, ôn thanh nói,"Con cũng mệt rồi, sớm nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, gọi Tống đại ca và Lâm đại ca của con tới đi, ta có việc giao cho bọn nó."

"Dạ." Cung Lê Hân ngoan ngoãn gật đầu, ra khỏi phòng gọi Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên liền trở về phòng mình.

Vào phòng tắm, rửa sạch bụi bẩn trên người, Cung Lê Hân lấy ra một bộ đồ Hạ Cẩn đã chuẩn bị cho cậu trong túi leo núi thay vào, theo đó lấy viên tinh hạch trong túi quần, cầm lên cẩn thận nghiên cứu.

Một viên tinh hạch lớn như vậy, sáu hình thoi, không có một tia tạp chất, dưới ngọn đèn chiếu xuống càng thêm trong suốt, so với kim cương tinh chất càng thêm lóa mắt.

Cung Lê Hân giơ nó lên, nghiên cứu dưới ngọn đèn nửa ngày, lại nâng nó trong lòng bàn tay, âm thầm truyền vào một tia nội lực, tinh hạch vẫn như cũ, không có chút dị thường nào.

Không có gì đặc biệt a ?! Cung Lê Hân nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn chăm chú vào tinh hạch trong tay, biểu tình thập phần khó hiểu. Lại lật qua lật lại hơn mười lần mới dừng tay, cất nó vào bao gối, vì cậu nghe được tiếng bước chân của Cung Hương Di đang đến gần phòng mình.

"Lê Hân, em ngủ chưa? Chị muốn nói chuyện với em." Cung Hương Di vừa gõ cửa vừa thấp giọng hỏi.

"Vào đi." Bàn tay quơ vào không trung, cởi bỏ chốt khóa trái trên cửa, cậu ngồi xếp bằng trên giường, thản nhiên mở miệng.(cái chiêu này thiệt đã nha, ta cũng muốn có =3=)

Cung Hương Di đẩy cửa phòng, chậm rãi đến bên giường cậu ngồi xuống, vẻ mặt đầy vẻ thân thiết và áy náy, thấp giọng nói,"Lê Hân, hai ngày nay đã để em phải chịu khổ rồi. Đều do chị, chỉ lo sửa sang này nọ mà không coi chừng em, thật xin lỗi !" Cô vừa nói vừa vươn tay, định xoa đầu Cung Lê Hân vỗ về an ủi.

Cung Lê Hân mặt không chút thay đổi nghiêng đầu, né tránh cánh tay vươn đến của cô, chậm rãi nõi rõ ràng từng câu từng từ,"Chị, xin lỗi em không thể chấp nhận. Bởi vì em biết, chị là cố ý để em rời đi, chị muốn để em bên ngoài tự sinh tự diệt." Bị giam cam trong địa cung mười sau năm, lại được một ma đầu như Tiêu Lâm nuôi lớn, cậu cũng không phải thuần lương tiểu bạch thỏ, có thể tùy tiện lừa gạt.

Nét ôn nhu ân cần trên mặt Cung Hương Di nháy mắt đông lại, bàn tay vươn giữa không trung cũng quên thu lại. Qua nửa giờ, cô mới lấy lại tinh thần, khàn khàn mở miệng,"Lê Hân, em nói bậy bạ gì đó ? Sao chị có thể làm vậy ? Chị rất thương em !" Nói xong câu cuối cùng, ngữ khí cô vô cùng mất tự nhiên.

"Không phải, chị hận em." Cung Lê Hân thẳng thắn lắc đầu,"Lúc em rời đi, chị liền đứng bên cửa sổ lạnh lùng nhìn em. Ánh mắt của chị, em có thể cảm nhận được." Ánh mắt đầy địch ý và cừu hận, lấy ngũ cảm trác tuyệt của cậu, sao có thể không hay không biết ?

"Em…" Cung Hương Di mở miệng muốn biện giải, nhưng đối diện ánh mắt sáng như sao, nhìn thấu hết thảy của Cung Lê Hân, ma xui quỷ khiến thế nào mà một lời cũng không nói được.

"Tại sao chị hận em ?" Không kiên nhẫn nghe Cung Hương Di biện giải, Cung Lê Hân tiếp tục chất vấn vấn đề mình quan tâm nhất. Trong trí nhớ của cậu, hai chị em bọn họ đều rất hòa thuận, không có bất cứ thâm cừu đại hận nào.

"Chị có hận em đâu ? Đứa nhỏ này, chắc chắn là bị sợ hãi đến hồ ngôn loạn ngữ rồi." Cung Hương Di kiên quyết phủ nhận, khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười gượng ép.

Trời biết, cô muốn hung hăng bóp cổ người trước mặt lắc mạnh thế nào, lớn tiếng nói với cậu, phải, tao hận mày ! Tao hận không thể làm mày chết đi ! Nhưng không được, cô không còn là Cung Hương Di bị người tùy ý đùa bỡn, bị tàn phá đến chịu không nổi kia, cũng không còn là Cung Hương Di vừa bị chồng đụng vào đã sợ hãi thét lên kia. Một khắc kia khi cô trọng sinh thì đã quyết định phải vĩnh viễn chôn vùi quá khứ đầy dơ bẩn kia, cô của hiện tại đã khác, sạch sẽ không dơ bẩn.

Cho nên, cô không thể nói, mối hận này, không thể nói ra.

"Có hồ ngôn loạn ngữ hay không, chị biết rõ, em cũng biết." Cung Lê Hân thản nhiên mở miệng, không có hứng truy vấn. Bất luận Cung Hương Di có hận cậu hay không, cô cũng không tạo thành uy hiếp gì với cậu, vì thế không hề để bụng.

Dừng một chút, Cung Lê Hân tiếp tục mở miệng, biểu tình bình thản cứ như nói chuyện về thời tiết,"Chị để em tự sinh tự diệt, sau này em cũng sẽ bỏ mặc chị không để ý. Nếu chị muốn hại em, em cũng sẽ không dễ dàng tha thứ, sẽ không chút do dự giết chết chị đâu."

"Em.. sao em có thể nói như thế ?" Cung Hương Di cứng họng, bị vây trong nỗi khiếp sợ cực độ. Thiếu niên khí thế bức nhân trước mắt cùng với Cung Lê Hân âm trầm ít nói trong trí nhớ cô quả thật là cách biệt một trời một vực, khiến cô vô cùng bối rối. Sau sự bối rối là cả người phát lạnh, bởi vì cô thấy rõ không sai sát ý nồng đậm trong mắt Cung Lê Hân. Giờ phút này, cô nhận thức được, lời Cung Lê Hân là thật, chỉ cần cô chọc đến cậu lần nữa, cậu sẽ thật sự động thủ.

Phải, cô chút nữa đã quên, Cung Lê Hân cũng có nóng nảy, chỉ là cậu đè nén lửa giận trong lòng, lẳng lặng chờ thời cơ thích hợp bùng nổ. Nay có dị năng, không hề giống như đời trước dựa vào người khác sống qua ngày, cho nên không che dấu bản tính sao ? Cung Hương Di yên lặng ngầm suy đoán, trong lòng có chút thoải mái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!