Chương 25: Gãy đao

Nhìn xuyên qua cánh cửa sắt cách hàng rào vài bước có thể thấy bầy tang thi ngoài bờ tường đã tản đi, tập tễnh bước ở ngã tư đường và dòng xe cộ kéo dài. Làn da khô héo của chúng bắt đầu thối rữa, trên bề mặt vết thương loang lổ là huyết nhục thối nát sớm hoá thành màu đen, tình trạng so với lúc đầu càng khiến người ta thêm sợ hãi.

Nghe nơi nào truyền tới động tĩnh, chúng lập tức quay đầu xem xét, khớp xương cổ rõ ràng so với lúc vừa kết thúc nhật thực linh hoạt hơn nhiều.

"Chúng nó quả nhiên bắt đầu tiến hoá, khớp xương cổ đã thoát khỏi trạng thái tê cứng, kế tiếp chính là tứ chi. Chúng ta cần nắm chắt thời gian rời khỏi đây, nếu không qua vài ngày nữa, bức tường kia chắc chắn sẽ không cản được chúng nó." Hạ Cẩn nhíu mày, trầm giọng nói.

Mọi người nghe thấy liền trở nên lo lắng. Gã lang thang kia thấy bọn họ rời đi, không dám đứng một mình bên trong liền theo sát phía sau, nghe được lời Hạ Cẩn nói, thân mình lại run run.

Đợi đúng năm phút, ngoài tường truyền tới tiếng nói chuyện gấp gáp, sau đó một thân ảnh nhanh chóng phóng qua đầu tường, đáp xuống bên trong toà nhà. Không đợi người nọ đứng vững, lại một thân ảnh khác phóng qua, đáp xuống cạnh hắn.

Cả hai đều là thanh niên ngoài hai mươi, dáng người cao ráo. Một người diện mạo bình thường, khuôn mặt đeo kính không gọng trông rất nhã nhặn, đôi mắt đen kịt lộ ra tính khôn khéo của hắn; người còn lại diện mạo anh tuấn, nhưng mi mắt thoáng rũ xuống cùng chiếc mũi ưng* làm hắn trông có hơi hung ác nham hiểm hơn người khác.

(* : Mũi chim ưng là người có Sống mũi hẹp, hơi nhô cao lên và trơ xương; chuẩn đầu (chóp mũi) dài và nhọn, cong quặp xuống như mỏ chim ưng. Trong thuật ngữ nhân tướng học, mũi mỏ chim ưng được gọi là ưng trảo tỵ, theo tướng thuật thì đây là loại mũi "bất thành tựu". Chủ nhân có lòng tham lam, thâm độc. Họ sẵn sàng chà đạp tất cả, không từ mọi thủ đoạn nào, không loại trừ người thân để đạt được mục đích của mình)

Trên người cả hai đều dính đầy máu đen, máu đen trên đường đao(1) vẫn còn chưa đông lại, dọc theo lưỡi đao nhỏ xuống không ngừng.

Nếu là trước đây, nhìn bộ dạng hiện tại hai người này chắc chắn sẽ bị cảnh sát xem như cuồng sát nhân mà bắt lại, nhưng ở mạt thế nó lại trở nên vô cùng bình thường.

Hạ Cẩn nhìn chằm chằm vào thân ảnh hai người, thần sắc đề phòng không chút lơi lỏng. Lục Vân nhìn Cung Lê Hân sùng bái, lắp bắp mở miệng,"Cung, Cung thiếu, năm phút đồng hồ trước cậu đã nghe thấy tiếng bước chân của họ ? Vãi ! Thần nhân a!"

Song song với sự sợ hãi của Lục Vân, thần sắc của Ngô Minh cùng Vương Thao đều là sự kính sợ đối với Cung Lê Hân. Tai nghe được bốn phương tám hướng, mắt quan sát toàn bộ xung quanh, Cung thiếu càng ngày càng khiến bọn họ cảm nhận sâu sắc được thế nào gọi là tuyệt thế cao thủ.

Cung Lê Hân mím môi, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt ngây thơ, không rõ chuyện này có gì đáng ngạc nhiên. Với cậu mà nói, tra xét động tĩnh trong phạm vi trăm dặm chỉ là chút tài mọn, nếu không phải bên ngoài tang thi quá nhiều, tiếng bước chân rất hỗn độn, cậu đã sớm biết có người tới gần.

Hai người sau khi trèo tường vào lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng phát hiện bên trong có mấy người. Thanh niên mang chiếc kính không gọng âm thầm nắm chặt chuôi đao, đi tới phía trước vài bước, thấy Lục Vân thì lấy làm kinh hãi, lắp bắp kêu lên,"Lục Vân ? Cậu cũng ở đây ?"

Nghe có người gọi, Lục Vân nghiêng đầu, nhìn người nọ, khẩu khí ngạo mạn,"Cậu là ai ? Bản thiếu gia biết cậu sao ?"

Thanh niên nhã nhặn mâu sắc tối dần nhưng biểu tình vẫn ôn hòa. Thanh niên diện mạo anh tuấn kia lại bị khẩu khí ngạo mạn của hắn chọc giận, châm chọc khiêu khích nói,"Quả nhiên là quý nhân thường hay quên, trong trận thi đấu kiếm đạo tháng trước, cậu chính là bại tướng dưới tay thủ hạ của Cố Nam."

"Nga, thì ra là cậu !" Lục Vân bừng tỉnh đại ngộ. Người con trai đeo kính trông nhã nhặn chính là quán quân cuộc thi kiếm đạo sinh viên toàn quốc— Cố Nam, là sư huynh Lục Vân, lớn hơn cậu ta hai khóa. Mặt khác, bạn tốt Cố Nam, Mã Tuấn cũng là cao thủ kiếm đạo.

Kiếm thuật hai người xuất sắc, khi tận thế bùng nổ vừa đúng lúc bọn họ đang luyện tập ở câu lạc bộ kiếm đạo. Nghe thấy radio của quân đội, lập tức mang theo hai thanh đường đao, một đường giết tang thi chạy ra. Có thể bình yên vô sự đến tạm lánh trong tòa nhà này, hai người quả thật có vài phần thực lực.

"Không nghĩ tới cậu còn sống, thật đúng là mạng lớn !" Mã Tuấn liếc Hạ Cẩn và Ngô Minh bên cạnh Lục Vân vài lần, ngữ khí đầy châm chọc cùng khinh miệt. Đối với tên nhị thế tổ Lục Vân này, hắn vốn đã nhìn không vừa mắt từ lâu, bây giờ đã là mạt thế, thân phận, địa vị, tài phú đều là phù vân, chỉ có thực lực tài năng mới đại biểu hết thảy. Hắn lúc trước là vì thân phận Lục Vân mới phải khúm núm, hiện tại thì không. Có trời mới biết chỗ dựa lớn nhất của Lục Vân Lục Chấn Hiên còn sống hay không ?

Có lẽ đã sớm biến thành tang thi hoặc bị tang thi ăn vào bụng rồi.

Mã Tuấn cười lạnh, trong lòng ngầm suy đoán. Cố Nam cũng nghĩ như hắn, trong mắt lướt nhanh một tia sung sướng khi người gặp họa.

"Nhà ngươi là có ý gì ? Trù bản thiếu gia chết sao ?" Lục Vân tiến lên hai bước, hung hổ chất vấn.

Cố Nam người này vô cùng nhạy bén, liếc mắt một cái liền biết hai bảo tiêu kia cũng không phải người tốt gì, vội vàng mở miệng hòa giải,"Nào có ! Bọn tôi chỉ là hơi kinh ngạc thôi, không nghĩ tới sẽ gặp Lục thiếu ở đây. Mọi người đều là cửu tử nhất sinh trốn được tới đây, thật vất vả nhặt lại được cái mạng nhỏ này, lại là bạn học, có thể thấy là cũng có chút duyên phận, không cần chỉ vì việc nhỏ mà ảnh hưởng tới hòa khí.

Tòa nhà này lớn như thế, bọn tôi chỉ lấy một góc ngồi an ổn, sẽ không ảnh hưởng tới Lục thiếu."

Thấy thái độ Cố Nam ăn nói khép nép, Lục Vân cũng lười so đo, hừ lạnh một tiếng liền không để ý nữa. Đều đã tới thời điểm sinh tử tồn vong, thật không cần phải hao phí tâm lực với hai tên xa lạ. Nơi này không phải Lục gia, người khác muốn tới tị nạn, Lục Vân cũng sẽ không làm chuyện táng tận lương tâm mà đuổi bọn họ ra ngoài chịu chết.

"Thì ra đều là bạn học ! Hai người mau vào. Tôi là Vương Thao, học trung học, đây là bạn cùng lớp Cung Lê Hân, đây là Hạ đại ca và Ngô đại ca. Hai vị sư huynh là…" Thái độ làm người của Vương Thao vô cùng thật thà chất phác, cho rằng ở mạt thế, mọi người đều là bạn, nhiệt tình tiến lên tự giới thiệu.

Cố Nam cùng Mã Tuấn liền thuận theo tự nhiên, vội vàng mỉm cười tự giới thiệu. Dù sao bên Lục Vân người đông thế mạnh, còn có hai người vừa rồi nhìn là biết có võ công, nếu xung đột với bọn họ, chỗ tránh nạn vất vả mới tới được sẽ không thể ở được. Hai người nghĩ giống nhau, tư thái liền thu lại không ít.

Có Vương Thao cùng bọn họ đáp lời, không khí lập tức dịu đi. Tám người quay trở lại đại sảnh lầu một, phân thành ba nhóm, mỗi bên đều tự chiếm lấy phần mình.

Cố Nam quét qua tên lang thang một cái thì không chú ý nữa, tầm mắt luôn nằm trên người Cung Lê Hân tướng mạo xuất chúng. Thấy tên Lục Vân luôn hểnh mũi nhìn trời kia thế nhưng đối thiếu niên thái độ ân cần tất cung tất kính, cứ một tiếng lại một tiếng "Cung thiếu", trong mắt liền lướt qua một mạt tinh quang.

Ở trường A, có ai còn có thể khiến Lục Vân gọi một tiếng "Cung thiếu" ? Cố Nam cúi đầu trầm ngâm, xác định được gì đó liền kéo Mã Tuấn tới gần Cung Lê Hân, thử mở miệng,"Cung đồng học, cha cậu hẳn sẽ phái người tới đây cứu viện đi ?"

"Ân, sẽ đến." Cung Lê Hân bình tĩnh gật đầu trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!