Chương 1: Trùng sinh

"Nghịch Mạch Thần Công" có hai quyển Âm và Dương phân biệt cho hai loại người tu luyện : "Thuần Dương nghịch mạch chi thể" cùng "Thuần Âm nghịch mạch chi thể", đợi sau khi luyện thành, hai người song tu còn có khả năng thông thiên. Lại có người nói : ngoại trừ phương pháp song tu, còn có cách người luyện công đem một người luyện công khác làm lô đỉnh, hấp thụ công lực đối phương, sẽ đạt được sức mạnh còn cao hơn so với song tu, có khả năng hô mưa gọi gió, rung chuyển đất trời, thậm chí thọ cùng nhật nguyệt.

Chỉ vừa xuất hiện, "Nghịch Mạch Thần Công" đã gây nên một trận tinh phong huyết vũ, vô số cao thủ giang hồ đã mệnh táng (chết) trong cuộc tranh đoạt khốc liệt đó. Cuối cùng đến khi "Nghịch Mạch Thần Công" mất tích mới bình ổn trở lại. ( nguyên văn là "lạc hạ duy mạc" cơ mà ko bik nói s =v= ai bik chỉ ih~~ : v )

Thế nhưng điều mà không ai đoán được chính là "Nghịch Mạch Thần Công" không hề mất tích mà là rơi vào tay ma đầu địa cung—Tiêu Lâm. Tu luyện "Thuần Âm nghịch mạch chi thể" nhưng Tiêu Lâm vốn thuần dương, hơn nữa lại không phải nghịch mạch (kinh mạch vận chuyển ngược).

Cách tu luyện loại võ công này chính là đem dương khí hoặc âm khí trong cơ thể phóng đại cực hạn, sau đó chuyển hóa thành nội lực. Nhưng mà, "dương cực tắc âm, âm cực tắc dương"*, một khi âm dương hai khí đạt cực đại sẽ chuyển hóa ngược, không những khiến nội lực luyện được biến mất, nghiêm trọng hơn còn có thể dẫn đến "Phong Ma" (tẩu hỏa nhập ma) , nổ tan xác, hậu quả không thể thay đổi.

Về sau, chỉ có "nghịch mạch chi thể" mới có thể đem hai khí "Dương cực chuyển Âm" hoặc "Âm cực chuyển Dương" áp chế lại, hóa thành nguồn nội lực "sinh sinh bất tức"( không bao giờ hết/vô tận). (*: tương tự "vật cực tất phản", ý nói mọi thứ khi phát triển tới 1 mức cực hạn nào đó sẽ tự động đảo chiều)

Cho nên, cho dù có được Thuần Âm Dương chi thể đi nữa mà không có nghịch mạch, thì loại tu luyện này cũng chỉ là nói suông. Nhưng Tiêu Lâm vốn thiên phú trác tuyệt, thông minh tuyệt đỉnh, sau 10 năm nghiên cứu đã tìm ra phương pháp giải quyết, chính là đem thân thể nữ nhân làm lô đỉnh, hấp thụ âm khí để khắc chế dương khí bạo trướng trong cơ thể gã, không thể đạt cực hạn nhưng ít ra cũng chuyển hóa được một phần thành nội lực.

Đã có phương pháp, Tiêu Lâm dựa vào thế lực địa cung, tìm được một nam hài tử có Thuần Âm chi thể, nhận làm con nuôi, tôn làm Thiếu chủ địa cung, dốc lòng chỉ bảo luyện công. Lại thay tiểu thiếu chủ cùng chính mình bắt về nam nữ võ công cao cường từ khắp nơi làm lô đỉnh tu luyện, đợi sau khi cả hai luyện thành, gã liền hấp thụ công lực tiểu thiếu chủ, trở thành thần nhân.

Nhưng gã không hề nghĩ tới, tiểu thiếu chủ bản thân cũng trí tuệ tuyệt luân, tuy bị giam cầm trong địa cung từ nhỏ, chỉ biết tập võ, không rành thế sự nhưng ánh mắt cùng tâm hồn thuần khiết lại hiểu rõ nhân tâm, từ lâu đã sớm biết Tiêu Lâm lòng lang dạ thú, ngay tại phút cuối cùng dùng kim châm vào các huyệt đại pháp khiến công lực bạo trướng, cùng Tiêu Lâm khuynh lực nhất bác, cuối cùng đồng vu quy tận.

Cả địa cung to lớn bị san thành bình địa khi cả hai tranh đấu, mà "Nghịch Mạch Thần Công" trong truyền thuyết cũng theo đó mà bị tiêu hủy.

Năm 2012, ngay tại căn phòng cao nhất của trung tâm giải trí, một nam nhân thân hình cao lớn, diện mạo anh khí bất phàm vẻ mặt chán ghét nhìn thiếu niên đang không ngừng cọ xát trên người, bắt lấy hai vai đối phương lắc mạnh, lạnh giọng khiển trách, "Cung Lê Hân, cậu tỉnh cho tôi ! Nhìn rõ ràng, tôi là Tống Hạo Nhiên, không phải Lâm Văn Bác!"

Nhìn thiếu niên trước mắt đang bị mê dược ( aka xuân dược : v ) khống chế, hắn cảm thấy phi thường tức giận, nghĩ muốn hung hăng đánh tỉnh đối phương, lại chậm chạp không đành lòng. Thứ nhất, đối phương chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, thứ hai, cha cậu chẳng những là thủ trưởng của mình mà còn là ân nhân. Nếu không phải do Lâm Văn Bác nhờ vả, hắn tuyệt đối sẽ không quản chuyện này.

Em trai yêu anh rể, còn cố ý kê đơn bản thân ý đồ hiến thân. Loại sự tình này đối với Tống Hạo Nhiên luôn trong quân đội mà nói quả thật là chưa bao giờ gặp phải, cũng không thể tưởng tượng được. Hiện tại thằng nhóc này tột cùng là đã nghĩ gì? Hắn khó hiểu ngầm suy đoán.

Ngay lúc đó, thiếu niên đang bị hắn kiềm chế bỗng từ từ khép lại hai mắt, đồng tử dần khuếch tán, nhưng trạng thái này cũng chỉ kéo dài giây lát, sau đó đồng tử đang khuếch tán của cậu dần tụ lại, hai mắt đang mê ly cũng lại mở.

Đây là nơi nào ? Mình không chết sao ? Thiếu chủ địa cung vốn cùng Tiêu Lâm đồng vu quy tận nhìn nam nhân tuấn tú đang giữ lấy mình trước mặt, hoảng hốt nghĩ.

Nhưng mà, không đợi cậu tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, trên người bỗng truyền đến từng đợt khô nóng lẫn lộn với cái đầu vừa thanh tỉnh một chút của cậu. Theo phản xạ, cậu "ưm" một tiếng, sau đó nghiêng đầu, dùng hai má cọ xát cánh tay nam nhân đang để trên vai mình.

Loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, cậu lúc trước khi không chịu cùng lô đỉnh mập hợp, Tiêu Lâm đã hạ dược này để cả người cậu nóng lên. Sau đó, lúc bị lô đỉnh tiến vào, cậu sẽ không cảm thấy đau, ngược lại còn thoải mái.

Thiếu niên dùng ánh mắt mê ly ngấn nước khát cầu nhìn hắn, hai má trắng mịn không ngừng cọ xát tay hắn, xúc cảm vừa mềm vừa lán, trông vô cùng mê người. Tống Hạo Nhiên bị ma xát mu bàn tay cũng từng đợt nóng lên, có chút bối rối đứng dậy.

Thiếu niên vẫn âm trầm như cũ dù lâm vào hỗn độn đột nhiên trở nên xinh đẹp thuần khiết. Bị đôi mắt ướt đẫm sương mù kia nhìn chăm chú, cho dù là người có ý chí sắc đá cũng không thể không mềm lòng.

Mà Tống Hạo Nhiên cũng vốn không phải là người có ý chí sắc đá, tim đập ngày càng có chút dồn dập, khô nóng ở mu bàn tay dần lan cả cánh tay rồi toàn thân.

Cảm thấy căng thẳng, hắn lập tức áp chế khác thường của cơ thể, nắm lấy cằm thiếu niên, nâng lên để cậu nhìn hắn, lớn tiếng cảnh cáo, "Cung Lê Hân, cậu nghe cho rõ, vì tốt cho cậu, tôi sẽ trói cậu lại, đợi khi dược hiệu tan bớt sẽ tháo ra. Bộ dáng này của cậu nếu để Cung thúc thấy được, nhất định sẽ bị cậu làm cho tức chết !"

Nói xong, hắn một tay chế trụ ( khống chế, giữ lấy ) thiếu niên, tay kia tháo caravat cùng thắt lưng bên hông, tính toán trói tay chân thiếu niên lại. Cái thiếu niên ăn là thôi tình dược thường dùng cho "khách hàng", đối cơ thể không có tổn hại gì đáng kể, chỉ cần nhẫn nại qua thời gian dược hiệu phác tác liền ổn.

Nghe được tiếng cảnh cáo của nam nhân, tiểu thiếu chủ liền sáng tỏ, nam nhân này không muốn cùng mình mập hợp. Cậu đời trước bị giam cầm ở địa cung, chỉ biết tu luyện, tâm tính cực kì đơn thuần ( đơn giản tinh thuần ), biết rõ khổ sở khi bị người ta bó buộc mất đi tự do là gì, dù không có người chỉ bảo, trong lòng lại mơ mơ hồ hồ lĩnh ngộ được cái gọi là "tâm không muốn".

Nam nhân không muốn, cậu cũng sẽ không miễn cưỡng đối phương. Còn việc trói lại cũng không cần thiết. Vô số lần bị hạ dược, là vô số lần bị cự tuyệt, ngày tháng năm dài cậu cũng học được cách tự thỏa mãn bản thân.

Nghĩ đến đây, hàm răng tuyết trắng cắn chặt môi dưới, dùng đau đớn đổi lấy chút thanh tỉnh, thân thể cố chống đỡ bắt lấy tay nam nhân đang nắm lấy cằm mình, thấp giọng nói,"Không cần trói ta lại, ta có thể tự giải quyết." (Carly: vì tiểu Hân vừa trọng sinh, vẫn còn ý thức cổ nhân nên ta để xưng hô cổ trang nha ^^)

Thanh âm thiếu niên phi thường thanh thúy, lại bị hạ dược, cả người vô lực, nên mang theo vài phần nhuyễn nhu, nghe vào trong tai Tống Hạo Nhiên thập phần êm tai, tâm lý đề phòng lãnh ngạnh thường ngày cũng trở nên mềm mại. Ma xui quỷ khiến, Tống Hạo Nhiên theo lời buông lỏng bàn tay kiềm chế thiếu niên.

Mỗi lần bị kê đơn lại thêm một lần bị ghét bỏ, tiểu thiếu chủ cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, khẽ nói với nam nhân "Thực xin lỗi", sau đó nhanh chóng ly khai khỏi ôm ấp của hắn, trốn đến chân giường xa xa, cởi ra quần dài kỳ lạ cùng nội khố ( aka underwear =v= ), cầm lấy phân thân phấn hồng mềm mại đang dâng trào của chính mình, chậm rãi luật động.

Vẫn còn trong thời gian phát tác dược hiệu, thiếu niên lại không hề không có liêm sỉ tiến tới, ngược lại cố gắng khống chế tinh thần, vẻ mặt ngượng ngùng cùng xấu hổ, trốn ở góc phòng tự mình "giải quyết". Tống Hạo Nhiên ngẩn người, đứa nhỏ trước mắt phản ứng đơn giản lại trực tiếp như thế, đôi mắt thanh triệt nhanh nhạy, hoàn toàn không giống như Lâm Văn Bác nói, làm ra loại hành động lỗ mãng cực đoan. Bên trong nhất định có hiểu lầm!

Nhưng Tống Hạo Nhiên đã không thể tiếp tục suy nghĩ gì nữa. Hình ảnh thiếu niên hai chân thon dài trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ửng hồng, cao thấp nhuyễn nhu từng chút từng chút một cướp lấy tâm hắn, chiếm cứ tầm mắt hắn, làm hắn mê muội. Hắn chưa bao giờ biết, hài tử âm trầm ít lời này còn có một mặt động nhân như vậy.

Trong quân đội rất ít tiếp xúc nữ nhân, mọi người khi có nhu cầu đều dựa vào bàn tay năm ngón mà giải quyết( tự thẩm đấy ạ : v ). Tống Hạo Nhiên thấy không phải một hai lần, sớm thành thói quen, cũng không thường có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng, đối với thiếu niên trước mắt, hắn lại có loại cảm giác khó thở, miệng lưỡi khô nóng, hạ thể mềm nhũn thoáng chốc cứng rắn như thiết, dựng thành một lều trại nho nhỏ bên dưới lớp tây trang. ( Carly :

ahhh *che mặt* )

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!