Thiệp mời cưới đã được phát đi vào cuối tháng tám nóng như đổ lửa.
Giấy chứng nhận kết hôn của Lục Trạch Ngôn và Cao Hạnh Hạnh cũng đã được lấy trong tháng này. Mất mấy tháng trời, có thể nói là trải qua muôn vàn gian nan.
Nhưng cô vẫn đang chìm đắm trong lời nói dối đẹp đẽ rằng Ireland là quốc gia không thể ly hôn.
Thật ra, cho dù không thể ly hôn, thì những người không còn yêu nhau vẫn có thể sống ly thân.
Dù có sống dưới cùng một mái nhà cũng vẫn có thể coi nhau như người xa lạ.
Yêu hay không yêu, thật sự chẳng liên quan gì đến tờ giấy chứng nhận kết hôn cả.
Từ đầu đến cuối, nó chỉ là công cụ đảm bảo quyền lợi pháp lý mà thôi, không thể đảm bảo tình yêu sẽ luôn tươi mới.
Hai người đến đại sứ quán làm công chứng và đăng ký. Cuối cùng họ cũng chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp tại trong nước.
Hôm đó bước ra từ đại sứ quán, ánh nắng trắng xóa, nóng đến mức như muốn đun sôi lòng người. Lại là ngày làm việc, trên phố vắng tanh, xe cộ cũng không tắc nghẽn.
Cứ thế lái xe về nhà mất khoảng nửa tiếng, và Cao Hạnh Hạnh đã ngắm giấy đăng ký kết hôn suốt nửa tiếng đó.
Nếu mắt cô là cây kim thêu, có khi đã thêu xong cả đôi rồng phượng lộng lẫy rồi.
Về đến nhà Cao Hạnh Hạnh nhận được một kiện hàng quốc tế từ phía ban quản lý khu nhà.
Là Trọng Duệ Chi gửi đến.
Cao Hạnh Hạnh nhìn qua rồi ném luôn gói hàng vào tay Lục Trạch Ngôn.
Cô liếc mắt một cái, khiến tổng giám đốc Lục vốn luôn điềm tĩnh cũng phải cau mày: "Anh không hề liên lạc với cô ta."
Ngay khoảnh khắc đó, Cao Hạnh Hạnh bắt đầu tự ngẫm, không biết mình có quá bá đạo hay không, đến mức bây giờ Lục Trạch Ngôn đã học được cách tranh phần đáp trước.
Lục Trạch Ngôn rót cho Cao Hạnh Hạnh một ly nước trái cây, sau đó lấy dao nhỏ cắt mở kiện hàng.
Bên trong là một hộp nhung đỏ cùng hai túi niêm phong trong suốt.
Cao Hạnh Hạnh liếc mắt liền thấy rõ trong túi là một chiếc điện thoại màn hình đã vỡ, cùng một lá bùa bình an dính máu.
Lục Trạch Ngôn mở túi đựng bùa ra đầu tiên, lấy nó ra đặt lên lòng bàn tay.
Cao Hạnh Hạnh nhíu mày, cầm ly nước trái cây: "Đây là bùa bí thuật gì à?"
"Là em tặng anh đấy."
Cao Hạnh Hạnh: "???"
Cô gái này đúng là chẳng để tâm gì, hoàn toàn quên mất.
Lục Trạch Ngôn nhắc: "Năm đầu tiên chúng ta bên nhau, dịp Tết, em tặng anh đấy."
Cao Hạnh Hạnh đảo mắt, mới nhớ ra năm đó Tết, Kỳ Lạc và mẹ đưa bố đến bệnh viện, cô được giao nhiệm vụ đến chùa trả lễ, tiện thể xin một lá bùa bình an, cũng đưa cho Lục Trạch Ngôn một cái.
Không ngờ anh vẫn giữ đến giờ.
Trên đó còn dính máu.
Có lẽ là khi anh bị tấn công thì rơi ra.
Lục Trạch Ngôn lấy dây sạc ra, cắm điện thoại vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!