Cao Hạnh Hạnh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đan chặt với tay Lục Trạch Ngôn, bên tai là tiếng gầm rú khi tàu cao tốc vào hầm.
Cùng với khoảnh khắc ánh sáng trong khoang tối lại, chỉ còn một ngọn đèn dịu nhẹ chiếu sáng.
Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu, nhìn thấy đường chân mày vốn không mềm mại của Lục Trạch Ngôn lúc này lại trở nên ôn nhu vô cùng.
Cô bỗng cảm thấy mình thật may mắn, bởi vì Lục Trạch Ngôn và Lục Cẩn Hành giống nhau, nhưng lại không giống.
Lục Trạch Ngôn, từ đầu đến cuối đều kiên định chọn cô.
Mặc dù rất chắc chắn về tình yêu này nhưng điều đó không ngăn được Cao Hạnh Hạnh cảm thấy ghen tuông.
Có một đêm cô nằm trong lòng Lục Trạch Ngôn chơi điện thoại.
Đột nhiên điện thoại Lục Trạch Ngôn reo lên.
Cô ở gần, nghe rất rõ giọng một cô gái ngọt ngào trong điện thoại:
"Tổng giám đốc Lục, tôi là Mạnh Minh Đình của phòng kinh doanh công ty Kiện Chi Trợ, chúng ta đã gặp nhau chiều nay."
Lục Trạch Ngôn: "Ừm, chi tiết cụ thể cô có thể liên hệ với Trần Hiến."
"Không phải, tổng giám đốc Lục, tôi muốn mời riêng anh dùng bữa, bởi vì bố tôi…"
Lục Trạch Ngôn chẳng buồn nghe tiếp, cầm điện thoại rời khỏi tai, trực tiếp cúp máy rồi đưa cô ta vào danh sách đen.
Sau đó anh nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt hồ ly nheo nheo.
Lục Trạch Ngôn nhướng mày, nắm cằm Cao Hạnh Hạnh, cúi xuống hôn nhẹ một cái rồi hỏi: "Sao vậy?"
"Bố cô ta làm sao?"
"Bố cô ta là tổng giám đốc công ty sản xuất thiết bị y tế."
Cao Hạnh Hạnh lập tức hiểu, đưa tay nhéo tai anh: "Sao anh biết rõ thế?"
Lục Trạch Ngôn thở dài, nhẹ nhàng gỡ tay cô xuống: "Gọi là điều tra lý lịch."
Cao Hạnh Hạnh ghen tuông ra mặt: "Cứ thế đưa vào danh sách đen à? Không cần vụ làm ăn đó nữa sao?"
Lục Trạch Ngôn dỗ dành cô: "Không thiếu thương vụ đó, chỉ cần có một phần vạn khả năng khiến em không vui thì cũng không đáng."
Cao Hạnh Hạnh được dỗ đến mức sướng như muốn mọc đuôi bay lên trời.
Nhưng nghĩ lại vẫn thấy bực bội trong lòng.
Chủ yếu là vì, từ trước đến nay cô chưa từng thấy người phụ nữ nào dám có ý với Lục Trạch Ngôn.
Có lẽ là do khí chất cao quý, lạnh lùng của anh khiến người ta tự hiểu mà lùi bước, cảm thấy dù làm gì cũng vô ích, không thể khiến anh động tâm.
Cao Hạnh Hạnh tự hỏi lòng, nếu lần đầu gặp Lục Trạch Ngôn là sau khi đi làm, dù có thèm muốn vóc dáng và gương mặt anh thế nào chắc cô cũng không dám chủ động.
Chỉ có hồi còn trẻ dại, dũng cảm không biết sợ gì mới có thể lao đầu vào như thế.
Cô bỗng liếc nhìn chiếc nhẫn "Bó hoa hồng trong tay" trên tay mình.
Đúng vậy, cô có dấu hiệu của "hoa đã có chủ", nhưng Lục Trạch Ngôn lại chưa có.
Cao Hạnh Hạnh quyết định sẽ đặt cho anh một chiếc nhẫn riêng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!