Mặc dù Cao Hạnh Hạnh không để tâm lời của Tạ Trình nhưng cuối tuần cô cũng không cố tình "tình cờ gặp" Lục Trạch Ngôn nữa.
Chủ yếu là vì lần trước cô đã tỏ thái độ với anh, khiến bản thân bị đặt vào thế khó, thực sự không biết phải làm sao để hòa hoãn lại mối quan hệ để có thể thoải mái mà không gượng gạo.
Nói cho cùng, chỉ vì từng bị từ chối nên cô không chịu được mất mặt.
Kết quả kỳ thi thử lần ba lớp 12 được công bố, Cao Hạnh Hạnh khi đi ngang qua đã không nhịn được mà nhìn thử, từ đầu đến cuối cũng không thấy tên của Lục Trạch Ngôn.
Chẳng lẽ thực sự không định học đại học trong nước?
Cao Hạnh Hạnh nghĩ, chỉ cần cô không để tâm thì sẽ không còn giao thiệp gì đến anh nữa. Nhưng đến khi kết quả cuộc thi Hóa học toàn quốc được công bố cô lại gặp Lục Trạch Ngôn trong văn phòng hiệu phó.
Đã mười ba ngày rồi họ chưa gặp lại.
Khi cô bước vào, Lục Trạch Ngôn đang ngồi thẳng lưng trên ghế sofa cạnh đó.
"Hey!" Hồ Miêu ló đầu ra từ phía sau Lục Trạch Ngôn, vỗ vỗ lên ghế sofa.
Lúc đó Cao Hạnh Hạnh mới ngồi xuống.
Cả cô và Lục Trạch Ngôn đều đạt "Giải Tiềm năng xuất sắc" trong cuộc thi Hóa học – thực ra chỉ là giải khuyến khích, mỗi người được phát một cuốn sổ đỏ có đóng dấu vàng.
Bất ngờ là Hồ Miêu lại đạt giải ba, cao hơn một bậc. Giấy chứng nhận của cậu ấy sẽ được trao trong buổi lễ chào cờ thứ hai tới.
Hiệu phó khen từng người một, khen ngợi họ đã mang lại vinh quang cho trường.
Ba người bước ra khỏi văn phòng, Lục Trạch Ngôn đi trước, không có ý định đợi họ.
Trên mặt Hồ Miêu không giấu được sự vui sướng: "Em may mắn quá, nghe nói có thể được cộng điểm vào kỳ thi đại học đấy."
Cao Hạnh Hạnh nhìn bóng lưng Lục Trạch Ngôn, hơi hờ hững: "Chúc mừng, chúc mừng."
"Chị biết tại sao em đạt giải không? Trước khi thi em đến chùa Vân Đỉnh, ông thầy bói ở cổng bảo mặc số may mắn trên người sẽ gặp may. Trong ba ngày thi em đều đi tất có số "6"."
"Vậy là…" – Cao Hạnh Hạnh tỏ vẻ chán ghét – "Ba ngày không thay tất?"
"Đó không phải trọng điểm." Hồ Miêu nhấn mạnh. "Trọng điểm là chùa Vân Đỉnh thật linh nghiệm!"
"Được rồi, vậy đừng học ở trường nữa, lên chùa sống đi."
"Thà tin là có còn hơn tin là không." Hồ Miêu hỏi: "Chị Hạnh, số may mắn của chị là gì?"
"……" Cao Hạnh Hạnh bịa đại: "7."
"Vậy lần sau chị thử xem?"
Cao Hạnh Hạnh gật đầu lấy lệ.
Hồ Miêu chuyển chủ đề: "À đúng rồi, để em mời hai người ăn một bữa nhé?"
"Không cần." Cao Hạnh Hạnh từ chối ngay, sau đó mí mắt khẽ run, ánh mắt rời khỏi Lục Trạch Ngôn, ngón tay chỉ về phía trước – nơi Lục Trạch Ngôn đang đi: "Chủ yếu là đàn anh Lục chắc sẽ không đồng ý đâu."
Ý cô là: nếu Lục Trạch Ngôn đi thì cô sẽ đi.
Hồ Miêu vội vàng đuổi theo Lục Trạch Ngôn, đi song song với anh.
Cao Hạnh Hạnh không nghe rõ Hồ Miêu nói gì, chỉ thấy vẻ mặt nhiệt tình của cậu ấy và bóng lưng thẳng tắp của Lục Trạch Ngôn.
Cô không tin anh sẽ đồng ý lời mời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!