Không biết có thật sự bị mê hoặc hay là do lạnh, cả người Cao Hạnh Hạnh khẽ run lên.
Lục Trạch Ngôn bế ngang cô lên bước vào đại sảnh:
"Hạnh Hạnh, đóng cửa lại đi."
"Ồ." Cao Hạnh Hạnh một tay giữ lấy chiếc chăn quấn quanh người, tay kia kéo cửa lại.
"Ra ngoài làm gì?"
"Khát…"
Lục Trạch Ngôn cúi mắt nhìn cô một cái, đi đến gian bếp nhỏ, dùng chân khều một chiếc ghế cao màu đen rồi đặt cô ngồi lên đó.
"Uống… nước trái cây nhé?"
Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu lên nói:
"Có gì uống nấy."
Dù sao cô cũng không kén chọn.
Ghế cao có độ cao nhất định, chân cô lơ lửng khá khó chịu. Cô trượt người về phía trước một chút, đầu ngón chân chạm vào khung thép bên dưới.
Lục Trạch Ngôn quay người lại với ly nước trái cây, liền thấy cô như vậy.
Cô một tay giữ chăn, một tay chống lên ghế, chăn không được giữ chặt, vai trái đã trượt xuống, cùng với chiếc áo hai dây màu đen bên trong cũng sắp tuột.
Chiếc chăn lộn xộn rũ xuống tới bắp chân, mũi chân cô duỗi thẳng, sơn móng màu hồng đất.
Thật ra cô đã che chắn rất kỹ so với lúc cô cố ý quyến rũ anh lúc nãy.
Thậm chí cô không nhìn anh lấy một cái, như thể đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Cô quyến rũ mà không tự biết, trông như vừa muốn từ chối lại vừa như mời gọi.
Lục Trạch Ngôn hứng gió lạnh cả đêm, lúc này lông mày lại nhíu chặt.
Anh đưa ly nước cho cô.
Cao Hạnh Hạnh dùng hai tay nhận lấy, nhấp một ngụm. Vì lạnh nên cô khẽ co vai lại, xương quai xanh nổi bật.
Đôi mắt cô sáng lên, có chút tò mò:
"Sao lại có nước trái cây vậy?"
Lục Trạch Ngôn đứng trước mặt cô, một tay chống lên bệ bếp, giọng chậm rãi:
"Sợ em thật sự khát nên đã nhờ người mang đến."
"…" Cao Hạnh Hạnh quay mặt đi một cách không tự nhiên, nhấp từng ngụm nhỏ, cuối cùng không nhịn được, nhỏ giọng hỏi:
"Có phải anh thấy lúc nãy em như vậy… không tốt?"
"Như thế nào?"
"…" Cao Hạnh Hạnh uống nốt nước còn lại: "Không có gì."
Lục Trạch Ngôn thở dài, trong không gian yên tĩnh lại càng rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!