Lục Trạch Ngôn nghiêng người lại gần, giúp Cao Hạnh Hạnh thắt dây an toàn.
Anh luôn như vậy, mang đến cho người khác cảm giác điềm tĩnh và kiểm soát mọi thứ trong tay.
Sau khi thắt dây an toàn xong Lục Trạch Ngôn mới ngẩng đầu, đưa tay vén mấy lọn tóc bên tai Cao Hạnh Hạnh, dịu dàng giải thích: "Sợ tối nay em lại sốt."
Cao Hạnh Hạnh và Lục Trạch Ngôn cũng từng có tiếp xúc thân mật, nhưng cô vẫn không miễn dịch với kiểu gần gũi bất ngờ này, nhất thời hoảng hốt.
Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng véo tai cô một cái, khẽ cười: "Em bị bệnh rồi, còn sợ anh làm gì em?"
Xe khởi động rồi Cao Hạnh Hạnh mới chợt nhận ra, cảm giác nóng ran lan đến tận tai.
Cô nói: "Em không có ý đó, chủ yếu là vì ngày kia em có bài kiểm tra nhỏ, mai phải xem tài liệu."
"Không phải tài liệu của em ở ghế sau sao?"
Cao Hạnh Hạnh quay đầu nhìn, sách và chồng tài liệu của cô đang nằm ngoan ngoãn bên cạnh áo khoác của Lục Trạch Ngôn.
Cô quay lại: "Hơn nữa em không mang quần áo thay, cảm thấy hơi bất tiện."
"Anh sẽ chuẩn bị cho em đầy đủ."
Cao Hạnh Hạnh nhướng mày: "Vậy thì em không có ý kiến."
Khách sạn Lục Trạch Ngôn ở vẫn là phòng suite, nhưng lần này anh không để Cao Hạnh Hạnh tự chọn phòng.
Anh mở cửa một căn phòng, trên giường có mấy túi giấy, bên trong là đồ dùng sinh hoạt và quần áo thay.
Lục Trạch Ngôn dịu dàng nói: "Em tắm trước đi, anh đi gọi đồ ăn."
Chiều nay Cao Hạnh Hạnh ra nhiều mồ hôi, quả thực thấy người khó chịu.
Cô lục trong mấy cái túi đó ra một bộ đồ ngủ lụa mát lạnh, màu trắng, có in logo hoa của một nhãn hiệu nổi tiếng.
Dù là đồ ngủ nhưng là dạng dài tay và quần dài, có vẻ nếu phải ra ngoài ăn cũng không sao.
Cô lại lấy từ ba lô mình một cái kẹp tóc hoạt hình kẹp phần mái lên, tẩy trang xong mới đi tắm.
Khi cô ra khỏi phòng, trên bàn ăn vuông nhỏ đã bày sẵn cháo và đồ ăn.
Lục Trạch Ngôn ngẩng đầu liền thấy Cao Hạnh Hạnh để lộ trán, mặt mộc.
Thanh tú, trẻ trung, lại có vài phần đáng yêu.
Lục Trạch Ngôn đứng dậy kéo ghế cho cô: "Bị cảm rồi, ăn chút đồ thanh đạm thôi."
Miệng thì nói là đơn giản nhưng vừa nhìn mấy món cháo rau đó là biết không hề đơn giản.
Cháo sánh mịn, ánh vàng nhạt, mấy món ăn kèm cũng được trình bày tinh tế.
Cao Hạnh Hạnh chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Lục Trạch Ngôn múc cháo cho mình.
Lục Trạch Ngôn khuấy cháo rồi đưa cho cô: "Nhìn gì thế?"
"Đẹp." Ánh mắt cô tinh nghịch, ngón tay trắng trẻo chỉ vào đĩa rau kèm có trang trí bằng hoa quả: "Em nói cái này đẹp."
Lục Trạch Ngôn bất đắc dĩ cười, gắp cho cô một đũa món rau đó.
Cao Hạnh Hạnh từng nghe câu: "Khi thích một người, càng hiểu rõ càng dễ chán ghét."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!