Chương 43: (Vô Đề)

Chân trời là màn đêm thăm thẳm, màn hình chiếu đan xen những hình ảnh phim loạn xạ, ánh sáng và bóng tối chập chờn luân chuyển trong xe.

Tay phải Cao Hạnh Hạnh vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung đầy bối rối, đột nhiên bị Lục Trạch Ngôn nắm lấy, áp lên lồng ngực anh.

Chất vải áo sơ mi nhung tơ mềm mượt nhẹ nhàng, lòng bàn tay Cao Hạnh Hạnh run lên khe khẽ theo nhịp đập trái tim anh.

Khác với lần chạm môi nhẹ nhàng lần trước, lần này Cao Hạnh Hạnh cảm nhận rất rõ ràng đôi môi ấm áp của Lục Trạch Ngôn hé mở, rồi dịu dàng ngậm lấy cánh môi dưới của cô.

Cao Hạnh Hạnh khẽ run vai, đầu óc lập tức như ngừng hoạt động.

Lục Trạch Ngôn vốn chỉ định hôn nhẹ cô một cái, nhưng thân thể dưới lòng bàn tay anh quá đỗi mềm mại, hương thơm con gái thoảng qua nơi chóp mũi lại quá mức quyến rũ.

Anh khẽ mổ nhẹ lên cánh môi cô, từng chút từng chút một, tạo ra những âm thanh triền miên đầy ám muội.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Bàn tay đặt trên sống lưng cô dùng sức, ép cô sát vào lồng ngực mình, tay kia giữ lấy cằm cô nâng nhẹ lên, đầu lưỡi tấn công vào lãnh địa ngọt ngào ấy.

Cả người Cao Hạnh Hạnh mềm nhũn, cô như cánh bèo trôi nổi không nơi nương tựa, theo bản năng níu chặt vạt áo trước ngực Lục Trạch Ngôn, cảm nhận bờ môi và đầu lưỡi anh đang khuấy đảo nơi đầu tim mình.

Cô nhắm mắt lại, vụng về đáp lại anh.

Tất cả sự dịu dàng của Lục Trạch Ngôn vào khoảnh khắc này đều tan biến, chỉ còn lại sự xâm chiếm cuồng nhiệt.

Ngón tay anh siết chặt, cô buộc phải ngửa đầu, hơi thở của cả hai vừa vụng về vừa gấp gáp quyện vào nhau.

Mọi sự mất khống chế đột ngột dừng lại khi Cao Hạnh Hạnh bất giác bật ra tiếng rên khe khẽ "ưm…"

Lục Trạch Ngôn rời khỏi môi cô, hơi thở có chút hỗn loạn.

Anh nhìn thấy đôi mắt mơ màng ngấn nước của Cao Hạnh Hạnh, cánh môi vốn mỏng nay đã hơi sưng đỏ vì bị hôn mút, lúc này mới muộn màng đưa tay vuốt ve khoé môi cô: "Có đau không?"

Cao Hạnh Hạnh vẫn còn đang ngượng vì tiếng rên vừa rồi của mình, bèn cố tỏ ra cứng rắn: "Không đau! Chỉ là chuyện nhỏ thôi!"

"…"

Bầu không khí ám muội bỗng chốc tan biến.

Bộ phim vừa hay kết thúc vào đúng khoảnh khắc ngượng ngập này, theo sau tiếng hét chói tai của một người phụ nữ là đoạn nhạc cuối phim có phần rùng rợn.

Cao Hạnh Hạnh nhân cơ hội đó lảng sang chuyện khác: "Xem xong rồi, chúng ta về thôi."

Không biết có phải ảo giác không, Cao Hạnh Hạnh cảm thấy trên đường về, tốc độ xe chậm hơn lúc đi rất nhiều.

Cô chẳng có tâm trí đâu mà xác nhận tốc độ xe, cũng hoàn toàn không dám nhìn mặt Lục Trạch Ngôn.

Cô chỉ đành nghiêng người tựa vào cửa kính xe, để gió đêm thổi qua mặt mình.

Tim cô vẫn đập loạn xạ, đôi môi vẫn còn cảm giác tê dại, nụ hôn vừa rồi cứ như một thước phim quay chậm, tua đi tua lại trong đầu cô từng khung hình một.

Cao Hạnh Hạnh phải cố gắng kiềm chế để không bật cười thành tiếng, thầm nhủ trong lòng.

Bình tĩnh! Cố nhịn! Về nhà rồi cười!

Xe chậm rãi dừng lại, cách cổng khu ký túc xá khoảng năm mươi mét.

Cao Hạnh Hạnh nghiêng đầu nhìn anh, giọng nhẹ nhàng: "Sao không lái vào thêm chút nữa?"

Mày Lục Trạch Ngôn khẽ nhúc nhích, đôi mắt anh nhìn Cao Hạnh Hạnh chăm chú: "Nói chuyện một lát đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!