Cao Hạnh Hạnh cảm nhận được ý dỗ dành của Lục Trạch Ngôn, nhịp tim cũng theo đó đập thình thích.
Lục Trạch Ngôn lại hỏi: "Muốn ăn gì?"
Cao Hạnh Hạnh hoàn hồn nhìn bảng giá: "Bánh bao và… sữa đậu nành."
Lục Trạch Ngôn tiếp tục xếp hàng, Cao Hạnh Hạnh đứng chờ một bên.
Cô đưa tay sờ sờ đỉnh đầu, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay anh.
Bánh bao rất ngon, sữa đậu nành cũng ngọt.
Đến sân bay, Lục Trạch Ngôn đỗ xe xong rồi giúp Cao Hạnh Hạnh lấy vali từ cốp xe ra.
Doãn Phi Phi sau khi xuống xe, đội mũ tai bèo và đeo kính râm, cúi đầu đi thẳng về phía phòng chờ VIP.
Vé máy bay của Cao Hạnh Hạnh là do công ty đặt giúp, lúc này cô mới nhận ra Doãn Phi Phi và Lục Trạch Ngôn chắc là đi hạng thương gia.
Cũng phải thôi, Lục Trạch Ngôn có thể đến đón cô đã là nể tình xưa rồi.
Cao Hạnh Hạnh đưa tay ra: "Lục Trạch Ngôn, anh đưa hành lý cho tôi đi."
Doãn Phi Phi quay đầu lại, lập tức hiểu ý, chống nạnh: "Anh không nâng hạng vé cho cô ấy à?"
Chữ "cô ấy" này, Cao Hạnh Hạnh hiểu là đang nói mình, bèn xua tay: "Không cần đâu, công ty tôi thanh toán mà."
Lục Trạch Ngôn không để ý đến Doãn Phi Phi, xoay xoay chiếc vali trong tay: "Anh cầm hành lý giúp em, em vào phòng chờ trước đi."
"Ồ." Cao Hạnh Hạnh nói: "Vậy cảm ơn anh."
Cao Hạnh Hạnh đeo chiếc túi nhỏ qua cửa an ninh rồi vào phòng chờ.
Cách giờ lên máy bay còn hơn bốn mươi phút nữa, Cao Hạnh Hạnh buồn chán ngồi trong phòng chờ.
Đối diện cô có một cặp đôi trẻ đang ngồi, trông có vẻ là đi du lịch, hai người cầm điện thoại dựa vào nhau nói nói cười cười.
Cao Hạnh Hạnh cúi đầu nhìn vé máy bay trên tay, ngẩn người. Đã lâu không có suy nghĩ này rồi, nhưng suy nghĩ này lại đột nhiên ùa về trong tâm trí.
Cô và Lục Trạch Ngôn không thuộc về cùng một thế giới.
Ngay cả trước khi lên máy bay đã bị một ranh giới vô hình ngăn cách.
Cao Hạnh Hạnh thở dài một hơi, lấy điện thoại ra bắt đầu nghịch, trước tiên lướt vòng bạn bè trên WeChat.
Diệp Tử đăng một meme, là hình một người nhỏ nước mắt chảy ngang gục trên bàn làm việc, kèm theo dòng chữ là "Chẳng có chút động lực nào, một tuần dài đằng đẵng lại bắt đầu".
Cao Hạnh Hạnh cười cười, lưu hình ảnh lại rồi nhấn một lượt thích.
Không lâu sau Diệp Tử liền gửi tin nhắn tới.
Diệp Tử: [Ghen tị với cậu ghê, không cần đi làm]
Cao Hạnh Hạnh: [Có gì mà ghen tị chứ, lễ Quốc Khánh tớ còn không được nghỉ đây này]
Diệp Tử: [À đúng rồi, cậu có thể nhân chuyến công tác này hạ gục đóa hoa cao lãnh kia đi]
Cao Hạnh Hạnh nhíu mày.
Cô cũng không muốn tranh cãi nữa, dù sao thì cô có ngụy biện thế nào đi nữa, Diệp Tử cũng đã mặc định cô là "bịa ra bạn" rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!