Chương 31: (Vô Đề)

Dựa vào chút nhan sắc, ngay cả lãnh đạo đã có vợ con cũng không buông tha.

Không phải Cao Hạnh Hạnh nhạy cảm, mà là câu nói này quá rõ ràng, như đang chỉ đích danh cô.

Cô sững người tại chỗ, da đầu tê dại.

Mấy đồng nghiệp đang khiêng chậu hoa bên cạnh cứ như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục làm việc "nên làm".

Nhưng ai cũng hiểu rõ trong lòng, những lời này đã lọt vào tai tất cả mọi người, thậm chí chưa đến một ngày sẽ trở thành đề tài buôn chuyện trong công ty.

Diệp Tử bước lên hai bước, khí thế yếu ớt nói: "Cô đừng nói bừa, lão Trương đối xử với mọi người rất công bằng."

"Công bằng?" Vương Linh xé toang vẻ đạo đức giả của cô ta, khoanh tay trước ngực: "Vậy sao không thấy quản lý Trương mua máy tính bảng cho cô? Sao không thấy anh ta giao dự án của công ty tài chính Lục thị cho cô?"

Diệp Tử: "Tôi…"

"Thôi đi! Tôi đâu chỉ một lần thấy quản lý Trương gọi cô ta vào văn phòng, cũng đâu chỉ một lần thấy anh ta tan làm còn chạy đến chỗ làm việc của cô ta."

Mọi chuyện bình thường, qua miệng cô ta đều biến thành chuyện dơ bẩn.

"Đồ đàn bà độc miệng!" Lăng Phúc không thể nhịn được nữa, hét to một tiếng khiến những người khiêng hoa bên cạnh đều giật mình, anh ta không khách khí chỉ tay vào Vương Linh: Cái miệng chị sạch sẽ chút đi!"

Vương Linh ưỡn ngực, trừng mắt nói: "Miệng tôi không sạch sẽ, vậy cũng là do có người làm chuyện không sạch sẽ! Con cái người ta học tiểu học cả rồi, có người thật chẳng còn chút liêm sỉ nào!"

Lăng Phúc tức đến mức sắp lao lên nhưng bị Cao Hạnh Hạnh kéo lại.

Lăng Phúc quay đầu lại: "?"

Diệp Tử cũng đến kéo anh: "Thôi đi, chúng ta về báo với lão Trương."

Cao Hạnh Hạnh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Mở mắt ra, cô từ từ giơ tay tháo bảng tên đang đeo trước ngực, nhét vào tay Diệp Tử vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Sau đó cô không nhịn thêm được giây nào, lao lên túm chính xác tóc của Vương Linh: "Đồ hèn, tôi phải xé nát cái miệng thối của chị!"

Vương Linh rõ ràng không ngờ Cao Hạnh Hạnh lại làm vậy, chỉ cảm thấy da đầu sắp bị lột, ngửa đầu theo lực kéo của cô, miệng vẫn đe dọa: "Buông tôi ra! Cô còn muốn làm việc ở đây nữa không?"

"Làm cái đầu chị ấy!"

"!!!" Vương Linh tiếp tục quát: "Thả tôi ra! Mẹ tôi là giám đốc nhân sự đấy, tôi cho cô biết tay!"

Đây là tự khai thân phận rồi?

Bảo sao lúc nào cũng vênh váo tự cho mình là trên người.

Đáng tiếc, Cao Hạnh Hạnh ghét nhất loại người dựa vào quan hệ mà ra vẻ, cướp công người khác rồi còn thích nói xấu sau lưng.

Cô cười lạnh: "Xin lỗi nha, tôi không phải mẹ chị nên không quen chiều chị! Giờ chị xin lỗi tôi ngay lập tức!"

Vương Linh sao chịu xin lỗi? Thấy bị lép vế, chỉ còn cách giơ tay kéo tóc Cao Hạnh Hạnh.

Nhưng tóc Cao Hạnh Hạnh ngắn, đâu dễ kéo.

Hai cô gái đánh nhau, người xung quanh đa phần là nam, sợ mạo phạm nên chẳng ai biết can ngăn kiểu gì.

Lăng Phúc và Diệp Tử thì khác, họ đứng hẳn về một phe.

Thế là Vương Linh bị lép vế hoàn toàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!