Cao Hạnh Hạnh không hiểu, rõ ràng là bàn chuyện hợp tác với công ty tài chính Lục thị, chẳng lẽ công ty tài chính Lục thị chỉ có mỗi mình Lục Trạch Ngôn thôi sao?
Tại sao lần nào người làm việc trực tiếp với cô cũng là anh!
Hơn một tháng qua Cao Hạnh Hạnh cảm thấy mạng nhỏ của mình sắp không giữ nổi nữa rồi.
Thứ nhất là cô vốn là "gà mờ", thứ hai là yêu cầu của Lục Trạch Ngôn vừa nghiêm khắc lại còn cẩn trọng.
Mỗi lần bị anh soi mói, Cao Hạnh Hạnh đều cảm thấy người này cũng không phải chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp trai, mà còn có chút thực lực.
Tuy khó chiều thật nhưng ngữ khí và thái độ khi Lục Trạch Ngôn nói chuyện lại rất tốt, thậm chí còn luôn nhớ rót thêm trà hay nước cho cô.
Trước đêm Trung thu, cuối cùng cũng chốt được phương án hợp tác.
Tiếp theo là quy trình ký hợp đồng bình thường, việc này không do Cao Hạnh Hạnh phụ trách.
Cô làm theo yêu cầu của ngành, tổng hợp cuộc trao đổi thành bản báo cáo tóm tắt rồi nộp lên.
Bỗng nhớ ra hôm nay là ngày ký hợp đồng, lúc nãy còn nghe nói người của Lục thị đã đến rồi, không biết đã ký xong chưa, mọi việc có suôn sẻ không.
Cô còn đang thất thần thì Lăng Phúc vừa chửi rủa vừa ném đồ lên bàn làm việc, kéo cô quay về thực tại.
Cao Hạnh Hạnh liếc sang: "Sao thế? Ăn nhầm thuốc hả?"
Lăng Phúc ngồi xuống: "Dự án Tuần Phong đó."
Dự án Tuần Phong?
Không phải dự án đó đã bàn xong rồi sao?
Từ khi nhận dự án của Tập đoàn Lục thị, Cao Hạnh Hạnh không còn quản bên Tuần Phong nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn hỏi thăm, Lăng Phúc đều bảo không có vấn đề gì, mọi chuyện tiến triển bình thường.
Cô cau mày: "Hỏng rồi hả?"
Vậy thì tiền thưởng dự án coi như không còn?
Làm sao trả nợ?
"Không hỏng." Lăng Phúc ngoắc tay gọi cô lại gần: "Vương Linh chơi tớ một vố."
"?"
Lăng Phúc bắt đầu kể chi tiết.
Dự án Tuần Phong đã xong, khi làm báo cáo tóm tắt lần cuối Vương Linh nói sẽ giúp anh ta, anh ta cũng không nghi ngờ gì, còn cảm ơn cô ta rối rít, kết quả hôm nay phát hiện Vương Linh đã tự ý thêm tên mình vào báo cáo.
Nghĩa là, tiền thưởng dự án phải chia thêm cho Vương Linh một phần.
Nói đến đây, Lăng Phúc hơi áy náy: "Chị Hạnh, liên lụy đến chị rồi, giờ chị cũng phải bị chia ít một phần."
"Không sao." Cao Hạnh Hạnh nhíu mày: "Vương Linh làm vậy mà cũng được à? Cậu không tìm chị ta nói chuyện sao?"
"Tìm rồi, chị ta bảo…" Lăng Phúc hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Vương Linh: "Chẳng lẽ tôi không giúp cậu à?"
Thật là quá trơ trẽn rồi?
Tự dưng hưởng công lao, còn được chia tiền thưởng, cả hai đều thấy bức xúc, lập tức đến văn phòng của lão Trương.
Lão Trương nghe xong có vẻ chẳng lấy gì làm lạ, khuyên nhủ: "Một lần bị lừa là một lần khôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!