Ngón tay của Cao Hạnh Hạnh lướt trên máy tính, thỉnh thoảng đối chiếu số liệu với Lăng Phúc.
Đột nhiên có một bóng người đi tới, che luôn cả ánh sáng đèn.
Cao Hạnh Hạnh liếc thấy một đôi giày da nam, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Trạch Ngôn.
Anh đứng thẳng tắp ở đó, môi mím thành một đường thẳng, nhìn xuống cô với ánh mắt tối tăm.
Cao Hạnh Hạnh giật mình, ngón tay vô thức gõ thêm mấy số 0 vào sau dữ liệu ban đầu.
"Tiểu Cao!"
Dưới tiếng gọi của Lăng Phúc, Cao Hạnh Hạnh hoàn hồn, lập tức xóa mấy số 0 rồi lại đối chiếu dữ liệu với bảng trong tay Lăng Phúc.
Lục Trạch Ngôn cứ thế đứng đó chờ, chờ cô và người đàn ông bên cạnh đối chiếu xong dữ liệu.
Thấy cô gập laptop lại, Lục Trạch Ngôn cất tiếng: "Cô Cao, có muốn ăn sáng không?"
Trong đầu Cao Hạnh Hạnh vốn toàn là: áo… áo… áo…
Nghe anh nói vậy, cô bỗng ngẩng mắt lên, ánh mắt hồ ly sáng rực: "Ăn ở đâu?"
Ánh mắt Lục Trạch Ngôn trở nên dịu dàng: "Đâu cũng được."
"Vậy ngay đây đi, nhà hàng Lưu Quang." Như thể rất nghĩ cho anh, cô bổ sung thêm lý do: "Gần."
"Được."
Cao Hạnh Hạnh đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi cong lên: "Đồng nghiệp tôi có thể đi cùng chứ?"
Ánh mắt Lục Trạch Ngôn chuyển sang nhìn Lăng Phúc rồi lập tức quay lưng lại, để lại hai chữ: "Có thể."
Nhìn bóng lưng vững chãi của anh, Cao Hạnh Hạnh vội gọi Lăng Phúc theo sau.
Lần này, thái độ của nhân viên phục vụ trước cửa nhà hàng thay đổi rõ rệt.
Từ xa đã chào đón, không những không yêu cầu Lục Trạch Ngôn xuất trình xác nhận lưu trú, mà còn kính cẩn chào: "Chào anh Lục."
Cao Hạnh Hạnh và Lăng Phúc đi sau cũng nhận được nụ cười tiếp đón.
Biểu cảm ngạc nhiên của Lăng Phúc khiến Cao Hạnh Hạnh nhớ tới một đàn em tên là Hồ Miêu.
Nhà hàng rất rộng, tầm nhìn không bị giới hạn.
Trần nhà là gương phản chiếu ánh sáng lung linh.
Tai nghe âm thanh du dương của đàn vĩ cầm, không phải từ loa mà là một cô gái dáng người yểu điệu, gương mặt xinh đẹp đang biểu diễn trực tiếp.
Ba người ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên.
Cao Hạnh Hạnh lật xem, lông mày dần nhíu lại, cuối cùng gọi một ly cà phê.
Lăng Phúc thì đóng thực đơn lại luôn: "Tôi không cần, cảm ơn."
Không biết Lục Trạch Ngôn có nhận ra sự ngại ngùng của hai người họ không nhưng ánh mắt anh vẫn luôn dán vào thực đơn, ngón tay như ngọc thỉnh thoảng chỉ vào một món, nhân viên phục vụ liền mỉm cười ghi lại.
Có lẽ anh hay đến đây, Cao Hạnh Hạnh nghĩ vậy.
Nhưng cô thì không phải kiểu người thường đến nơi này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!