Nước M.
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hai người đàn ông cao lớn sải bước như gió, mỗi bước chân ít nhất vượt ba bậc thang, đến khúc ngoặt còn nhảy qua để tiết kiệm thời gian.
Đến nhà xe Lục Trạch Ngôn chủ động ngồi vào ghế lái.
Anh ném bản chuyển nhượng cổ phần cho người đàn ông lai ở ghế phụ sau đó khởi động xe.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Lục Trạch Ngôn vẫn còn thở dốc, chậm rãi nói: "Lát nữa tôi sẽ thả cậu ở giao lộ phía trước đến lúc đó tôi sẽ đánh lạc hướng bọn họ."
"Lục Trạch Ngôn…"
Anh khẽ cười: "Yên tâm đi, hổ dữ cũng không ăn thịt con."
Henry cầm bản chuyển nhượng cổ phần, quay đầu nhìn anh.
Gương mặt nghiêng của Lục Trạch Ngôn sắc nét, trán vẫn lấm tấm mồ hôi. Ngũ quan anh tuấn, lông mi dày cong vút, sống mũi cao, môi cong nhẹ không dễ nhận ra.
Anh đã chờ đợi ngày này rất lâu, cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Henry biết điều đó.
Henry gập ngón tay, đề nghị: "Hay để tôi đánh lạc bọn họ."
Giọng Lục Trạch Ngôn bình thản như đang nói một chuyện vô cùng bình thường: "Cậu biết mà, tôi thích hợp làm mồi hơn, còn cậu thích hợp để giao tài liệu này."
"…"
"Henry, chú Lý đang đợi cậu ở nhà." Còn anh không có ai đợi ở nhà cả, nên anh mới là người thích hợp hơn.
Vốn dĩ đây là canh bạc cuối cùng của anh, không cần kéo theo người khác.
Lục Trạch Ngôn dừng xe trước ngã tư, nhìn Henry xuống xe và đóng cửa lại.
Anh hạ kính ghế phụ xuống: "Henry, cảm ơn cậu."
Henry quay lại: "Lục Trạch Ngôn…"
Chưa kịp nói hết câu Lục Trạch Ngôn đã đạp ga, xe phóng đi với tốc độ cực nhanh.
Lục Trạch Ngôn tấp xe vào lề đường châm một điếu thuốc.
Mùi khói thuốc lan tỏa trong xe, ánh mắt anh vô định, ngón tay gõ nhẹ lên vô
-lăng.
Rồi anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ.
Anh thở ra một hơi, dập thuốc, ngả người ra sau ghế, ngước nhìn bầu trời.
Trời xanh quá!
Rộng quá!
Bao la quá!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!