Cao Hạnh Hạnh không hiểu ý của Tạ Trình, cô lập tức hỏi lại.
Cao Hạnh Hạnh: [Lục Trạch Ngôn làm sao thế?]
Tạ Trình: [Tập đoàn Lục thị bây giờ do Lục Chiêu kiểm soát, việc này anh ta góp công không ít đâu, giờ nổi tiếng trong giới lắm đấy]
Cao Hạnh Hạnh: [Màn kịch đấu đá hào môn kết thúc rồi à?]
Tạ Trình: [Cuộc chiến lớn xong rồi, giờ đến lượt đám nhỏ tranh giành]
Tạ Trình: [Lục Trạch Ngôn giờ đang đấu đá kịch liệt với anh trai Lục Cẩn Hành, giống như muốn dồn anh ta vào đường cùng]
Tạ Trình: [Chưa thấy ai tàn nhẫn như vậy]
Chưa thấy ai tàn nhẫn như vậy…
Người tàn nhẫn…
Vô số hình ảnh vụt qua trong đầu Cao Hạnh Hạnh như một đoạn phim chiếu lại.
Khi cô bị kẹt ở hàng rào sắt anh đã ngồi xuống lót áo khoác dưới má cô.
Anh từng ngồi cùng cô ở hàng ghế sau của xe trong một đêm mưa tầm tã tại một thành phố xa lạ.
Anh từng che chắn cô dưới thân mình giữa làn khói đủ màu sắc khi nổ bình thí nghiệm.
Họ cách nhau hàng rào của trường học, cùng đi về một hướng, anh đáp lại từng câu nói của cô.
Anh nhìn chằm chằm vào đóa hướng dương trong tay cô, hỏi có cần giúp không.
Anh giúp cô xoay con tôm hùm về phía trước mặt cô, dịu dàng đồng ý sẽ đến dự sinh nhật cô.
Anh đứng dưới gốc cây ngô đồng gọi điện thoại, rót trà cho cô, nghe cô đọc bản thảo, vén tóc cho cô.
Anh từng dừng bước vì cô tại một khách sạn nơi đất khách quê người.
……
Trong ký ức, anh luôn là người bình tĩnh, lễ độ với mọi người, thậm chí rất biết quan tâm cảm xúc người khác.
Cao Hạnh Hạnh không thể tưởng tượng được chữ "tàn nhẫn" lại gắn với Lục Trạch Ngôn như thế nào, thậm chí cảm thấy dùng từ này để miêu tả anh thật vô lý.
Cô muốn minh oan cho anh, thế là nhanh chóng gõ chữ [Anh ấy là người rất dịu dàng], nhưng chưa kịp nhấn gửi, ngón tay Cao Hạnh Hạnh khựng lại.
Chưa nói đến chuyện con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, thực ra cô cũng đâu có hiểu Lục Trạch Ngôn là bao.
Cô dựa vào đâu mà nói anh là người rất dịu dàng?
Cô lấy tư cách gì để minh oan cho anh?
Cao Hạnh Hạnh xóa dòng chữ vừa gõ.
Đột nhiên cô nhớ ra dưới gầm giường còn một hộp quà sót lại chưa dọn.
Cô lôi nó ra, bề mặt hộp đã ngả màu đen, trông hết sức tồi tàn.
Mở khóa cài, bên trong vẫn rất sạch sẽ.
Rõ ràng rất ít khi nhớ đến anh, vậy mà hôm nay lại bất ngờ nhớ đến anh nhiều lần như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!