Nơi ăn tối cách khách sạn không xa, ăn xong họ cùng nhau đi dạo.
Kỳ Lạc và Đồng Giai đi phía trước, từ từ nắm tay nhau.
Tạ Trình khoác vai Cao Hạnh Hạnh, thở dài: "Cậu nhìn người ta kìa, rồi nhìn lại hai đứa mình."
Cao Hạnh Hạnh hừ một tiếng: "Tớ thì sao? Cũng có phải tớ thất tình đầu chứ?"
"Chậc." Tạ Trình bỗng hỏi: "Sao cậu không đeo đồng hồ tớ tặng?"
Cao Hạnh Hạnh cảm thấy không thoải mái, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, chậm rãi giải thích: "Đắt quá, sợ làm mất."
"Sợ gì chứ? Sau này ông Trình có tiền sẽ mua cái đắt hơn cho cậu." Tạ Trình nói đầy đắc ý.
Cao Hạnh Hạnh quay đầu nhìn cậu rất nghiêm túc, suy nghĩ một lát: "Tạ Trình, chúng ta sẽ là bạn tốt cả đời chứ?"
"Cậu đang sến súa với ai vậy?" Tạ Trình từ chối trả lời câu hỏi sướt mướt đó: "Tớ nói này, chẳng phải chỉ là không yêu được thôi sao, sao lại trở nên ủy mị thế này?"
"Tớ chẳng phải là… một đại mỹ nhân sao?"
Tạ Trình phụ họa: "Phải phải phải, đại mỹ nhân, đẹp như con khỉ ấy."
Cao Hạnh Hạnh định giơ chân đá cậu, nhưng đột nhiên cảm thấy không thích hợp, liền quay đầu nhìn sang hướng khác.
Con người mà, luôn ủy mị khi hỏi những câu không có hy vọng nhưng vẫn ôm hy vọng.
Ví dụ như cô hỏi: "Tạ Trình, chúng ta sẽ là bạn tốt cả đời chứ."
Lại ví dụ như cô từng hỏi: "Lục Trạch Ngôn, chúng ta sẽ không gặp lại nữa đúng không?"
Tiếc là, cô chẳng nghe được câu trả lời như mong muốn.
Cao Hạnh Hạnh nhìn đèn neon rực rỡ ven đường rồi thở ra một hơi, cảm thấy trưởng thành thật phiền phức.
Ít nhất hai ngày này là hai ngày phiền phức nhất trong mười tám năm cuộc đời cô.
Về đến khách sạn Cao Hạnh Hạnh bắt đầu thu dọn đồ đạc, họ sẽ bay về nước vào trưa ngày mai.
Đồng Giai cũng đang thu dọn, bỗng gọi cô: "Hạnh Hạnh."
"A? Có chuyện gì vậy chị Đồng Giai?"
Đồng Giai đi đến ngồi xổm bên vali rồi mở lòng bàn tay ra, là một móc khóa tròn, trên đó có một thiên thần nhỏ.
"Đây là bùa hộ mệnh Kỳ Lạc xin cho em."
Cao Hạnh Hạnh hơi chép miệng vẻ chê bai nhưng vẫn đưa tay cầm lấy nhìn kỹ: "Xin bùa tận bên nước M? Anh ấy bị lừa rồi à? Sao lại cứ thích làm mấy chuyện này?"
"Dù sao em cũng cất đi."
Cao Hạnh Hạnh lấy chìa khóa ra và treo nó lên.
Kỳ Lạc luôn thích làm mấy chuyện này, nhớ lần trước đi Thái cũng mang về cho cô một bùa hộ mệnh khắc chữ Thái, chưa kể mấy món như chuỗi hạt may mắn, tượng Phật, vòng bình an, gỗ đào…
Giống như một người mê tín không tin vào chủ nghĩa duy vật.
Sáng hôm sau ăn sáng xong họ ra sân bay.
Tạ Trình cũng đến, ngồi cùng họ ở khu chờ bay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!