Vì Tạ Trình không nói rõ thời gian nên sáng tám giờ Cao Hạnh Hạnh đã bắt taxi đến khách sạn XXX.
Khu Tây, tầng một.
Điều hòa ở đây rất mạnh, cô cởi chiếc áo khoác màu vàng nhạt ra, chọn chỗ ngồi đối diện cửa ra vào rồi gọi một ly cà phê.
Cô không dám chơi điện thoại, sợ bỏ lỡ. Sau khi uống thêm hai ly cà phê nữa, rốt cuộc không nhịn được muốn đi vệ sinh.
Vội vội vàng vàng, thấp thỏm bất an đi một chuyến, đến mức cả cà phê cũng không dám uống nữa — nhà vệ sinh quá xa, rất dễ bỏ lỡ Lục Trạch Ngôn.
Không uống cà phê nên cô bắt đầu buồn ngủ, vì thực sự quá chán.
Dù ghế sofa ở đây vừa mềm vừa rộng cũng không khiến Cao Hạnh Hạnh thoải mái hơn bao nhiêu. Cô đổi đủ kiểu tư thế ngồi, cuối cùng đành bất chấp, gần như nằm dài trên ghế.
Có lẽ thấy tư thế quá thiếu ý nhị, cô kéo áo khoác đắp lên người.
Cô bắt đầu nghĩ, lát nữa gặp anh nên nói gì.
Nổi giận chất vấn anh, tại sao không giữ lời hứa, lừa cô?
Nhưng chẳng phải anh bận sao?
Hơn nữa nếu anh nói "mối quan hệ của chúng ta không cần thiết phải giữ lời hứa", chẳng phải rất ngượng sao?
Cứ thế chờ đến hơn hai giờ chiều.
Nhưng kỳ lạ là Cao Hạnh Hạnh không đói chút nào, cũng không có cảm giác thèm ăn.
Khách sạn này theo phong cách cổ điển, ánh đèn màu vàng cam, sảnh chính được bày trí toàn bằng gỗ sồi đỏ vân núi lớn. Màu sắc nổi bật duy nhất là những chiếc ghế sofa nhung màu cam và xanh dương biển.
Người ra vào phần lớn là người nước ngoài, thỉnh thoảng thấy một người đàn ông châu Á mắt cô lại khẽ run lên rồi lập tức thất vọng.
Có lẽ vì thất vọng quá nhiều lần nên khi nhìn thấy Lục Trạch Ngôn cô có chút ngỡ ngàng.
Cảm thấy không phải là anh.
Lục Trạch Ngôn mặc áo len cao cổ màu đen bên trong, bên ngoài là bộ vest đen được cắt may vừa vặn, chân mang đôi bốt da cùng tông màu. Toàn thân toát lên khí chất cao ráo, vai rộng, eo thon, chân dài.
Rõ ràng mới chỉ bốn tháng không gặp nhưng anh hoàn toàn khác trước, không còn vẻ dịu dàng như xưa.
Ánh đèn vàng cam chiếu lên người anh cũng không thể làm giảm bớt sự xa cách và kiêu ngạo phát ra từ anh.
Anh được một nhóm người vây quanh đi vào, phía sau là vài người đàn ông cao lớn mặc vest đen.
Còn có một cô gái nước ngoài xinh đẹp đi trước dẫn đường.
Anh nhìn thẳng phía trước, bước đi nhanh, thoắt cái đã đi khá xa.
Cao Hạnh Hạnh vội vàng đứng dậy chạy về phía đó, ngay cả áo khoác rơi xuống đất cũng không để ý.
Cô đứng trong sảnh khách sạn nơi đất khách quê người: "Lục Trạch Ngôn——"
Giọng cô không lớn, nhưng một câu tiếng Trung rõ ràng khiến người ta chú ý.
Lục Trạch Ngôn dừng lại, những người bên cạnh anh cũng dừng theo.
Cao Hạnh Hạnh thấy anh đột nhiên quay người lại, khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ cô nhìn thấy như chậm lại, trở nên mờ ảo như mộng.
Ánh mắt Lục Trạch Ngôn rơi lên người cô, mí mắt khẽ run.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!