Khi đến sân bay ở nước M thì trời đã tối.
Ở Hoài Ngọ vẫn đang là trời nắng nóng hơn ba mươi độ, còn ở đây chỉ có hơn mười độ.
Thật đúng là câu nói: "Không cùng một thế giới."
Vừa ra khỏi sân bay họ đã thấy Tạ Trình đang vẫy tay chào, bên cạnh là một cô gái nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
Lúc đi đến gần còn nghe thấy Tạ Trình đang dùng tiếng Anh nói chuyện với cô gái, đại ý là giới thiệu Kỳ Lạc và Cao Hạnh Hạnh là cháu trai cháu gái của mình.
Vì có người ngoài nên Cao Hạnh Hạnh cố nén cơn giận muốn đánh cậu ta.
Tạ Trình lái một chiếc xe, nhét hành lý vào cốp sau rồi đưa họ đến khách sạn.
Trên xe, Cao Hạnh Hạnh đùa: "Tạ Trình, cậu cũng được phết nhỉ, có cả bằng lái luôn?"
"Bên này 16 tuổi là thi được rồi, năm ngoái tớ lấy bằng chính thức." Tạ Trình đạp ga một cái: "Có muốn ông đây trổ tài cho cậu xem không?"
"Trổ cái đầu cậu ấy." Kỳ Lạc răn dạy: "Lái xe đàng hoàng!"
Tạ Trình: "Kỳ Lạc, bốn ngày nữa anh mới về đúng không?"
"Ừ." Kỳ Lạc liếc nhìn Cao Hạnh Hạnh: "Trông chừng cái cục nợ này giúp tôi."
"Được rồi, anh không cần lo cho em."
Chuyện này là đã bàn trước rồi, Cao Hạnh Hạnh đi theo Tạ Trình, không làm phiền hành trình của Kỳ Lạc. Trước khi gặp Đồng Giai cô còn chưa hiểu vì sao anh lại yêu cầu như vậy, bây giờ… hừ, là muốn ở bên vợ chứ không cần em gái.
Nhưng thật ra Cao Hạnh Hạnh cũng không muốn đi theo hành trình của Kỳ Lạc, cô chỉ muốn được gặp Lục Trạch Ngôn một lần.
"Chậc, nghe em nói vậy anh thấy có lỗi ghê." Kỳ Lạc lại liếc nhìn cô: "Hay là em đi cùng với bọn anh?"
Cao Hạnh Hạnh không hy vọng Kỳ Lạc bỗng dưng lương tâm trỗi dậy mà mang cô theo.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Em không đi đâu, anh cứ chơi vui với chị Đồng Giai đi, em theo làm gì cho vướng."
Đồng Giai nhẹ giọng nói: "Hạnh Hạnh, em đi cùng bọn chị đi!"
Kỳ Lạc gõ nhẹ sau đầu cô: "Em nóng tính thế từ bao giờ vậy?"
"Chị Đồng Giai, chủ yếu là em và anh trai em có khoảng cách thế hệ, không muốn chơi cùng."
Tạ Trình nhìn hai anh em qua gương chiếu hậu, cười nói: "Kỳ Lạc, anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc Hạnh Hạnh thật tốt."
Kỳ Lạc nhìn Cao Hạnh Hạnh một lúc lâu rồi mới nói: "Tuỳ em."
Cô gái tóc vàng đột nhiên phàn nàn với Tạ Trình bằng tiếng Anh rằng cô ấy không hiểu bọn họ đang nói gì. Tạ Trình mặt dày đáp rằng cháu trai cháu gái đang khen cậu ấy.
Cao Hạnh Hạnh lắc đầu, trong xe toàn mùi tình yêu chua lè, đi đâu cũng là cái bóng đèn.
Tới khách sạn, Cao Hạnh Hạnh và Đồng Giai ở chung một phòng.
Đồng Giai dọn đồ xong lại khuyên cô cùng đi chơi, nói rằng một cô gái nhỏ ở lại một mình khiến họ không yên tâm.
"Anh trai em thì yên tâm lắm ấy chứ, anh ấy chỉ muốn thế giới hai người với chị thôi". Cao Hạnh Hạnh nằm dài trên giường: "Chị Đồng Giai, chị yên tâm đi, em không sao đâu, em đi với Tạ Trình mà."
Sáng hôm sau Cao Hạnh Hạnh vẫn đang ngủ thì nghe tiếng Đồng Giai dậy và thu dọn đồ.
Cô trùm chăn kín đầu, mơ màng ngủ tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!