Chương 3: (Vô Đề)

Sau đêm đó, Tiết Nhất Nhất gần nửa tháng không gặp Thi Cảnh.

Nghe nói lần này anh ta đã phải chịu chút khổ sở.

Tiết Nhất Nhất năm nay học lớp 12, còn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học.

Buổi trưa, cô ngồi ăn cơm trong nhà ăn, bên cạnh đặt một quyển sổ ghi chép lỗi sai.

"Keng—" tiếng khay cơm rơi xuống.

Một giọt dầu mỡ bắn lên quyển sổ ghi chép sạch sẽ của Tiết Nhất Nhất.

Tiết Nhất Nhất ngước mắt lên.

Phía trước, một nam sinh có vẻ ngoài thư sinh đang bị mấy nữ sinh vây quanh.

Những học sinh khác trong nhà ăn tỏ vẻ đã quen, bưng khay cơm rời khỏi nơi thị phi.

Không xa, nhân viên nhà ăn làm như không nghe không thấy.

Nữ sinh búi tóc củ tỏi đá vào chiếc khay cơm đã lật úp trên mặt đất, thức ăn vương vãi khắp nơi.

Nữ sinh tò mò: "Để tao xem mày ăn gì mà đầu óc thông minh thế? Rốt cuộc là ăn cái gì mà thi được hạng nhất?"

Mấy người đó đều là bạn cùng lớp của Tiết Nhất Nhất.

Nam sinh đeo kính tên là Đặng Hồng Phi, là thủ khoa khối tự nhiên trong kỳ thi đánh giá lần này.

Mấy nữ sinh vây quanh cậu ta chắc là đang bất bình thay cho Uông Vũ Đồng, người đã mất vị trí hạng nhất trong kỳ thi này.

Một kỳ thi công bằng, trong mắt những kẻ cao ngạo này lại biến thành sự không biết điều.

Cho nên, không nên gọi là bất bình thay mà gọi là "lũ chó săn tranh công" thì đúng hơn.

Sủa vài tiếng với người mà chủ nhân ghét, quay lại vẫy đuôi với chủ nhân, chủ nhân vui vẻ có thể sẽ ném cho vài mẩu xương thưởng.

Đặng Hồng Phi ngồi trước bàn ăn, cúi đầu không nói một lời.

Nữ sinh búi tóc củ tỏi đột nhiên túm tóc cậu ta, kéo đầu cậu ta ngẩng cao lên, giọng điệu cười cợt: "Hạng nhất có khác, mặt mày sáng láng, cảm giác đẹp trai hẳn ra."

Cô ta túm đầu cậu ta quay về bốn phía.

Như đang trưng bày một con vật cho mọi người xem.

Ánh mắt của Đặng Hồng Phi đang bị sỉ nhục giao nhau với ánh mắt của Tiết Nhất Nhất.

Tiết Nhất Nhất không hề lay động.

Cô không phải là đấng cứu thế. Không có khả năng cứu người khác, cũng không có lòng thương hại người khác.

Nước tẩy trang

Cô rút một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau vết dầu trên sổ ghi chép.

Cô có thể nghe thấy tiếng "bốp bốp" của những cái tát.

Là nữ sinh đó đang vỗ vào má Đặng Hồng Phi.

Còn có thể nghe thấy tiếng nữ sinh cười hỏi: "Chúng mày xem nó có phải đẹp trai ra không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!