Thi Cảnh sợ đau ư?
Cơ thể anh ta cứng như tường trát ba lớp vữa mà lại sợ đau ư?
Tiết Nhất Nhất chỉ coi như nghe một câu chuyện cười.
Nếu thật sự sợ đau, bao nhiêu năm qua chịu đòn không ít, sao không biết kiềm chế một chút?
Có lẽ phải thật sự bị ông cụ gửi ra nước ngoài mới có thể yên phận.
Dù trong lòng Tiết Nhất Nhất nghĩ vậy nhưng khi dùng kẹp gắp miếng gạc rồi ngẩng đầu lên, cô vẫn dịu dàng và thành tâm gật đầu.
Thi Cảnh nhếch mép quay người, để toàn bộ tấm lưng cho Tiết Nhất Nhất.
Việc xử lý vết thương cho Thi Cảnh, Tiết Nhất Nhất đã quá quen tay.
Miếng gạc thấm đẫm dung dịch màu vàng, cẩn thận lau quanh vùng da thịt bị roi quất.
"Shhh~" Thi Cảnh quay đầu lại, đường nét khuôn mặt góc cạnh sắc bén, ánh mắt mang theo vẻ cảnh cáo.
Tay Tiết Nhất Nhất khựng lại, cô cắn môi, giơ tay chạm vào trán, ngón út gõ nhẹ vào tim hai lần. (Thủ ngữ: Xin lỗi)
Trông cô có vẻ áy náy vô cùng.
Thi Cảnh nhíu mày: "Cẩn thận một chút!"
Tiết Nhất Nhất ngoan ngoãn gật đầu.
Thi Cảnh quay đầu lại, đáy mắt là sự trêu chọc không hề che giấu.
Tiết Nhất Nhất đương nhiên biết Thi Cảnh đang trêu mình.
Bị roi quất rách da thịt không một tiếng rên, sao bôi thuốc lại có thể kêu đau được.
Nhưng để tránh sự "trêu chọc" này, cô càng cẩn thận hơn với động tác của mình, thậm chí còn đoán trước lúc Thi Cảnh sắp "giở trò" mà thổi nhẹ vào vết thương đang rớm máu.
Xử lý xong vết thương trên lưng, Tiết Nhất Nhất khẽ di chuyển, ngồi bên cạnh Thi Cảnh.
Anh đã hút xong điếu thuốc, không châm thêm điếu nào khác, lúc này đang nhắm mắt, không biết có phải đang ngủ gật không.
Tay phải anh đặt trên đầu gối.
Bàn tay đàn ông to rộng, trên cổ tay với xương khớp rõ ràng là một chuỗi Phật châu màu sẫm.
Hạt châu có đường kính khoảng 8mm, tổng cộng 108 hạt, hạt nào cũng tròn trịa, bóng loáng.
Chuỗi hạt quấn năm vòng trên cổ tay anh, phía dưới treo một miếng ngọc hình hoa sen màu trắng tinh.
Các ngón tay anh buông lơi tự nhiên, vết trầy xước trên mu bàn tay đã đóng vảy.
Nước tẩy trang
Tiết Nhất Nhất đã sớm để ý.
Không biết đó là "chứng cứ phạm tội" do nắm đấm của anh va vào sống mũi hay răng của đối phương, hay là do anh bẻ gãy một khúc xương nào đó của người ta để lại.
Tiết Nhất Nhất cẩn thận nâng ngón tay của Thi Cảnh lên, dùng tăm bông thấm thuốc nhẹ nhàng lau vết thương.
Bên ngoài lại bắt đầu mưa lất phất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!