Tháng 3 năm 2008.
Nửa đêm.
Một trận mưa xuân vừa dứt, màn đêm bao phủ trong làn sương mỏng. Ngoài cửa sổ, những giọt nước mưa dần ngưng tụ trên tấm kính, lấp lánh lăn dài thành từng vệt.
"Nhất Nhất! Nhất Nhất!!" Dì Vương lay tỉnh Tiết Nhất Nhất đang ngủ say, vẻ mặt hoảng hốt, "Cháu có muốn đến Phật đường xem không?"
Trên đầu giường có một chiếc đèn gốm sứ, ánh sáng dịu dàng lan tỏa soi rõ khuôn mặt nhỏ nhắn còn ngái ngủ của Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất đưa tay lấy máy trợ thính đeo lên tai.
Dì Vương quay người lấy chiếc áo khoác ngủ bằng lụa mỏng trên giá treo, khoác lên tấm lưng gầy mỏng của Tiết Nhất Nhất: "Nhất Nhất! Mau đến Phật đường xem đi!"
Sau khi đeo máy trợ thính vào, Tiết Nhất Nhất đã nghe rõ.
Phật đường.
Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Tiết Nhất Nhất không hề ngẩn người hay do dự.
Khi cô xỏ giày bước ra khỏi phòng, đôi mắt màu hổ phách đã hoàn toàn tỉnh táo.
Phật đường được đặt ở góc đông nam của biệt thự.
Đó là vị trí do một vị cao tăng đắc đạo chỉ điểm.
Chính giữa Phật đường là một pho tượng Thích Ca Mâu Ni bằng đồng mạ vàng, trị giá gần 300 triệu.
Ánh hào quang của pho tượng bạc tỷ chẳng qua cũng chỉ để cầu mong một chút bình yên trong tâm hồn dù chỉ là thoáng chốc.
Mà nửa đêm gọi người đến Phật đường hiển nhiên không phải để tụng kinh niệm Phật.
Nghĩ đến đây, Tiết Nhất Nhất vội vã bước nhanh qua con đường nhỏ trong vườn.
Những phiến đá lát đường vẫn còn ướt đẫm nước mưa, hoa cỏ hai bên đường rực rỡ dưới ánh đèn đá. Không khí thoang thoảng hương thơm tươi mát của đất và cây cỏ nhưng lại chẳng khiến lòng người thư thái.
Dì Vương vội vã theo sau Tiết Nhất Nhất, thở hổn hển nói: "Dì cũng không biết có nên gọi cháu không nhưng mọi người đều đã đến đó cả rồi. Dì nghĩ nếu cháu không đi, đến lúc đó phu nhân lại kiếm cớ trách cháu…"
Tiết Nhất Nhất rất cảm kích ý tốt và sự quan tâm của dì Vương nhưng lúc này cô không có thời gian để đáp lại.
Cửa lớn của Phật đường đang mở toang.
Tiết Nhất Nhất chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng.
Giọng nói trầm khàn của một người đàn ông với ngữ điệu ngông cuồng: "Chẳng phải vẫn chưa chết sao?"
Ông cụ Thi: "Mày nói cái gì?!"
Người đàn ông: "Con… nói…"
Serum chống nắng Vaseline
Một khoảng lặng ngắn, mang theo ý cười như có như không: "Chẳng phải là chưa g**t ch*t hắn sao? Nếu là ở bên kia, con đã sớm cho hắn một phát súng rồi."
"Mày—" Ông cụ Thi tức đến nghẹn thở.
Khi Tiết Nhất Nhất chạy đến cửa Phật đường, vừa hay nhìn thấy chiếc roi da màu đỏ sẫm quất xuống, kèm theo đó là âm thanh da thịt nứt toác.
Dì Vương tự giác dừng bước, không tiến thêm nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!