Edit cực lỗi quả bìa:((
__________
Một bé trai tầm 4, 5 tuổi bất ngờ ngã vào trong khiến cả hai không khỏi giật mình mà thoát khỏi tầm mắt đối phương. Đứa nhỏ đó vừa bò đến chân TaeHyung thì gục ngã xuống rồi nằm im bất động. Từ khuôn mặt nhỏ nhắn đang vùi trong nền bê tông chảy ra ngoài thật nhiều máu, sau đó dần chuyển sang màu đen quen thuộc.
JungKook trợn mắt thật to. TaeHyung cẩn thận nói thầm vào tai cậu.
"Mau đi sang đầu kia. Thằng bé này bị cắn rồi. Tôi sẽ theo sau, nhớ im lặng"
Cậu cũng không dám chần chừ mà đi từ từ sang ngang. Vừa ép sát vào vách tường vừa run cầm cập cố gắng không làm phát ra tiếng động. TaeHyung sau khi thấy cậu đã lê được một đoạn khá an toàn mới bắt đầu di chuyển. JungKook thoát ra trước, còn anh đã gần như thành công ra khỏi đường luồng chật chội. Đột nhiên thằng nhóc kia ngẩng phắt đầu lên, mắt thấy có người trước mặt thì tự nâng hai cái chân bé tẹo mà lao tới. Giọng vẫn còn non nớt nhưng gào to đến mức dọa sợ cả hai con người trưởng thành nọ.
JungKook hốt hoảng kéo tay TaeHyung ra thật mạnh. Nhưng ông trời lại không thương anh nữa rồi. Đầu gối quần tây của TaeHyung ma xui quỷ khiến gì lại bị mắc vào cây đinh nhọn hoắt trên tường.
"Chết tiệt!!"
Anh bực tức chửi thề, người cũng run không kém gì JungKook. Không sợ sao được khi con quái vật non kia càng ngày càng chạy đến gần với cái mồm bé tí đầy máu chứ. TaeHyung hoảng đến mức giật mạnh chân mình làm rách cả từ đầu gối xuống ống quần. Thứ quỷ nhỏ kia bổ nhào tới nhưng chỉ cạp được phần vải rách treo lòng thòng trên chiếc đinh. Còn anh đã may mắn lết ra tới bên ngoài, không dám chần chừ cùng JungKook khiêng chiếc sofa cũ nát chặn lại con đường nhỏ nguy hiểm này.
Nhờ có ánh điện chiếu sáng hơn mà JungKook mới nhận ra chỗ này là mặt sau của một quán Cà phê mà mình và Han Bi trước kia thường hay lui tới. Xung quanh đều được xây dựng hàng rào bằng gạch nên khá vững vàng và an toàn.
Cậu nhìn sang TaeHyung vẫn đang cặm cụi chà xát chân mình, nhìn kĩ mới thấy tại đầu gối xuất hiện vết rạch lớn do cây đinh trời đánh ban nãy. Quần anh ta bây giờ chỉ còn lại một ống còn nguyên vẹn, đúng chất 'Quần què'.
Cậu mò mẫm trong túi quần lấy ra một chiếc băng gạc lúc ở nhà Han Bi có đánh rơi trước khi cô phát rồ, tiến tới chỗ TaeHyung.
"Để tôi băng bó lại cho anh, vết thương dài quá"
TaeHyung ngước mắt lên nhìn cậu, không nhanh không chậm mà 'Ừ' một tiếng.
"Ban nãy.. cảm ơn anh đã cứu tôi, anh... Kim TaeHyung"
JungKook tay vừa quấn quấn miếng băng vừa lên tiếng. Lúc trước đã từng học trong quân sự nên mấy việc này mà không rành thì có lẽ đến tận bây giờ cậu cũng chưa thể ra khỏi nơi đó mất.
Mà nhìn người này mặc trang phục Cảnh sát xanh lam và áo bảo hộ đã bị vấy đầy vết bẩn nên chắc thuộc đội Tuần tra nơi đây. JungKook cũng chỉ dựa vào bảng tên trước ngực áo TaeHyung mới biết được tên anh.
"Mà anh thế nào lại chui tọt vào đường luồng đó vậy? Anh cũng bị bọn chúng đuổi hả?"
TaeHyung trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu kể lại sự việc vì sao mình lại ở trong nơi chật hẹp đó.
Chuyện là anh chỉ đứng quanh khu này xem xét vì thấy xe Cảnh sát của trụ sở mình đậu ngay trước ngõ, nhưng người thì biến đâu mất. Khu này lại yên ắng quá mức khiến anh không thể không mang chút nghi ngờ. Bỗng có một tên nào đó nhắm mắt nhắm mũi vừa la hét vừa chạy mà tông sầm vào TaeHyung khiến anh cả hắn đều té ngã, chìa khóa xe cũng theo đó mà văng vào trong đường luồng này.
"Này anh, đêm tối đi đứng cẩn thận một chút chứ?!"
Nhưng người đó cứ như mất trí, miệng không ngừng kêu 'Có quái vật' rồi bảo anh hãy mau trốn đi sau đó đứng dậy chạy mất.
Cái ngày quái gì đây trời? TaeHyung bực dọc cố gắng chui vào đường luồng lấy chìa khóa, nhưng khổ nỗi trời tối nên mò mẫm một lúc lâu cũng chẳng tìm được. Đèn pin lại để trong xe, quả thật là xui xẻo đến không thể xui hơn.
Vài phút sau cuối cùng cũng tìm được, vừa thò đầu ra ngoài thì mấy tiếng gào ghê rợn kia lần lượt ùa vào tai anh. Lúc đó TaeHyung cũng hoang mang không kém, cũng rất bất ngờ khi thấy bọn người kì lạ xông vào con ngõ và tấn công người khác đến đổ máu. Nhưng nhìn cái thân ảnh đủ để bóp nghẹt chúng kia cứ đứng đó run rẩy làm anh không thể không lôi cậu vào trong.
JungKook nghe xong có phần khó hiểu mà thừ người ra. Nếu đây là sự thật, tại sao các cấp Chính quyền lại không có động tĩnh gì? Vậy không lẽ họ...
Chiếc sofa chặn ngay đó đột nhiên rung lắc mãnh liệt hơn kèm theo những tiếng gào đáng sợ ngăn đứt mạch suy nghĩ của cậu. TaeHyung cũng đứng phắt dậy.
"Chúng sắp vô được rồi, mau đi!!"
Sau đó cả hai hướng đến những thanh thép cứng cáp móc vào tường của quán Cà phê mà không ngừng leo lên. Được một nửa đoạn đường thì chiếc sofa bên dưới bắt đầu ngã ầm xuống. Bọn xác sống chen chúc ùa ra, chúng thấy hai thân ảnh trên cao thì không ngừng đưa tay lên quơ quào gào rú như muốn kéo họ xuống rồi ăn sạch.
JungKook và TaeHyung leo đến sân thượng trên cao mới nhẹ thở phào. Trên này có khoảng cách với mặt đất bên dưới tương đối an toàn. Cơn gió đêm rét lạnh trượt qua từng kẻ tóc của cả hai như muốn mang nốt hơi ấm còn vương vấn trong mỗi người mà xuôi theo nó.
"Mà tôi vẫn chưa biết tên cậu nhỉ" TaeHyung đứng sau thắc mắc, nhưng không nhận được hồi âm của JungKook vẫn đứng bất động đằng trước sân thượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!