Chương 53: Phần 51

"Tại sao động cơ vẫn chưa được kết nối?!!"

Cả căn phòng đồng loạt nhìn về kẻ vừa tông cửa xông vào. Hắn ta một dạng hì hục, trừng mắt đáng sợ quát lớn khiến đám người bên trong mồ hôi mồ kê càng úa ra nhiều hơn.

Hàng loạt trực thăng gần như đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ thông báo tên lửa đã sẵn sàng thì tất cả sẽ lập tức rời khỏi đây. Nhưng quái lạ, đến hơn nửa tiếng trôi qua vẫn chưa nhận được bất cứ tin tức gì từ một trong những có quan đầu não của căn cứ này

- bộ phận chế tạo và điều khiển từng cốt lõi của các thiết bị hiện đại ấy.

Hong Nam In đã ra lệnh đưa tất cả những thành phần quan trọng lên trực thăng trước, bản thân mình cũng yên vị trên đó và tất nhiên, không thể thiếu Jeon Jung Woo, nhưng lại chẳng màng đến con trai ông ta vẫn đơn độc dưới căn hầm lạnh như băng kia. Ngài Tổng thống xem như đã thất hứa. Cái tham vọng ngu dốt bên trong con người đó đã không thể tìm thấy điểm dừng.

"Thưa.. thưa.." Một ông chú vội vã rời khỏi chiếc bàn đầy công nghệ của mình, vẻ mặt sợ hãi tột cùng. Ông ta nuốt ực một phát mới dám mở miệng: "Tên lửa vẫn chưa thể kết nối vào lúc này, chúng tôi hiện không thể điều khiển cả.. cả thời gian và..."

Dường như không chịu nổi cái thái độ sợ sệt của gã đó, một thanh niên đứng phắt dậy: "Người nhiễm bệnh đang kéo đến rất đông, tên lửa cần phải được kết nối từ trước để kịp thời gian phóng khỏi mặt đất. Nhưng đến bây giờ vẫn không thể kết nối được với động cơ, thưa ngài. Tôi nghĩ..."

"Kết nối không được?!" Tên suit đen

- cánh tay trái đắc lực của quý ngài Tổng thống liên tục vùi mình vào một hỗn hợp rối rắm lẫn bất lực.

Căn phòng đầy rẫy mùi công nghệ vẫn chưa hết náo loạn. Một số thậm chí chấp nhận bỏ cuộc, lao thẳng ra ngoài chạy ào đi.

Vì bọn họ biết, đứa con khổng lồ kia được chế tạo từ một phần nhỏ tương đương với nguyên liệu hạch nhân, đương lượng nổ lên đến 70 ton*. Nếu bây giờ không thể điều khiển từ xa, lại chẳng thể liên lạc với bộ phận bên dưới thì có thể dự đoán được một khả năng đã xảy ra....... thứ đó sẽ nổ tung bất kì lúc nào.

"Thời gian thì sao?"

Ai nấy đều run lẩy bẩy lo lắng, âm thanh ầm ĩ rời khỏi phòng như càng đổ thêm sự hoảng sợ bên trong.

"Thưa.. 30 phút đổ lại, nó có thể phát nổ nếu vẫn không kết nối được"

Tên suit đen trừng lớn mắt, một bộ dáng mà kẻ nghiêm khắc như hắn chưa bao giờ để lộ trước người ngoài. Ngay sau đó, thân âu phục chỉnh tề lập tức co chân chạy ra ngoài, hướng đến khu vực sân bay, mặc kệ những cái cúi chào của bọn lính, tên suit đen vẫn cắm đầu lao đi.

Thứ khủng khiếp mà hắn đã ngờ vực cuối cùng cũng xảy ra.

-----------

Dưới cái sắc trời tối đen như mực, SeokJin đánh chiếc xe tải mini lao ầm khỏi con đường đầy rêu bẩn, bay thẳng xuống một đám cỏ cao mà chạy tới bức tường đằng xa ấy.

Ban nãy anh không thể không chứng kiến một cú nổ khá lớn kia. Thời gian TaeHyung và NamJoon xâm nhập vào trong cũng đã khá lâu. Nếu không phải hai người họ đã bị phát hiện thì chẳng có lý do gì phải náo loạn như vậy cả.

Nhưng bây giờ cái đám người này cứ liên tục xông tới như vậy quả thật cực kì nguy hiểm.

Lúc SeokJin cùng HoSeok gấp gáp trở về xe, cả YoonGi và Hee Tan cũng đã hồng hộc yên vị sau thùng xe. Sự xuất hiện của Satou như càng tiếp thêm cho HoSeok một niềm tin mãnh liệt rằng JungKook vẫn an toàn.

"Ông tiến sĩ?!"

Satou nhìn thanh niên vẫn thích chĩa vũ khí vào mặt mình kia, trong thân tâm chợt dấy lên nghẹn ngào.

"Mọi.. mọi người đến tận đây sao?"

Gương mặt lấm lem trầy xước của HoSeok, vầng trán đẫm mồ hôi của thằng nhóc JiMin.. Tên tiến sĩ già cuối cùng cũng cảm nhận được mối liên kết giữa bọn họ bền chặt đến mức nào.

HoSeok nghe một loạt lời tường thuật của anh chàng lạ mặt Min YoonGi, từ việc tìm thấy TaeHyung đến khi anh phát rồ thành quái vật. Ai nấy trên xe nghe xong đều trợn trắng mắt, không dám tin những lời tưởng chừng như bịa đặt thế này. Nhưng ngẫm lại một chút, lúc bọn họ tìm thấy TaeHyung cũng chính là lúc anh đang tay không vật lộn với mấy con xác sống liền, những vết cắn ban đầu lại bốc hơi đâu mất, điều kinh khủng như vậy tuyệt đối không thể do một người bình thường làm nên.

"Có chuyện như vậy thật sao??"

Thời gian bây giờ như dầu sôi lửa bỏng, thôi thì cứ theo lời cái tên với vết cắt dài trên mắt này vậy. Cũng chẳng biết tình hình hai người trong kia thế nào rồi.

"Bọn xác sống lúc trước đuổi theo chúng ta vẫn tiến về phía này, nhưng chúng cực kì đông. Theo sự chuẩn bị của đám lính bên trong đó, tôi đoán số lượng còn nhiều gấp ngàn lần lúc ở khu tập thể"

Lắng nghe lời nói từ HoSeok, người nào người nấy đều toát đẫm mồ hôi lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!