Cái rét về đêm cứ tiếp tục trút dần xuống, mang những đợt không khí lạnh toát phủ lên một căn cứ ngầm khổng lồ tại nơi vách đá cao ngất ngưởng.
Tiếng sóng điên cuồng vỗ bên ngoài, nhưng đem so sánh với một loạt âm thanh ầm ĩ trong tầng hầm tối tăm đây có lẽ cũng không dám bằng.
"THẢ TÔI RA!! LŨ MẤT DẠY CÁC NGƯỜI!!"
JungKook ra sức gào thét, hai bàn tay nắm lấy những thanh sắt giăng đầy trước phòng giam mà rung lắc mãnh liệt. Cậu nghiến chặt răng một cách khổ sở, vầng trán nhễ nhại mồ hôi lẫn thương tích vì đã làm loạn một hồi lâu trong phòng giam.
"MAU THẢ TÔI RA!!" Những tiếng thét khản đặc cứ thế chạy dài trong khu vực giam giữ với hi vọng được hồi âm chỉ là con số 0.
Bất lực thả mặc cơ thể trượt dài trên những song sắt. JungKook khẽ co người lại, mệt mỏi ôm chặt bản thân như đang cố tạo một cái kén để bảo vệ mình.
Cậu thật sự không hiểu nổi, bọn chúng cứ khăng khăng giam giữ hai bố con với cái mục đích quái quỷ gì chứ? Thứ xác sống thèm khát thịt người kia như sắp gây ra tận thế, mà Chính Phủ nước mình lại ở đây diễn mấy màn kịch bắt cóc vô nghĩa cho ai thưởng thức đây?
"Anh JungKook đúng là khỏe mạnh nhỉ, tai em sắp ù đến nơi rồi này"
JungKook ngồi chẳng bao lâu cuối cùng lại phải bật dậy. Nghe cái âm thanh quen thuộc đến đáng ghét kia, cỗ tức giận trong người càng thêm mãnh liệt.
"Lee Ra On?!"
"Em đây"
Một thân đồ đen bọc kín từng đường nét trẻ trung bước đến. Ra On đứng khoanh tay đối diện phòng giam, ánh mắt hờ hững nhìn con người mà bản thân từng phải hạ mình cầu cứu.
"Con khốn! Cô tại sao lại lừa dối chúng tôi?!" Nếu được quay lại lúc đó, JungKook chắc chắn sẽ không nhân từ mà quẳng luôn người này cho NamJoon bằm nát thây mới thôi. Bản thân có lòng giúp đỡ mà người ta đã vả lại một tát chí mạng thế này.
"Lừa dối? Ha..." Ra On cười khẩy, cái nhếch mép đầy mưu mô chẳng hề phù hợp với độ tuổi của con bé chút nào.
"Anh nhìn lại xem ai đã lừa dối mình đi kìa. Giết vợ, lại còn tiếp tục kéo theo con trai mình, muốn trốn tránh trách nhiệm sao?"
"Cô.. cô nói cái gì vậy?" Những từ ngữ ấy thật xa lạ. Giết chóc gì ở đây chứ?
"Ôi đứa con trai ngu ngốc! Anh thực sự không biết người đã lấy cắp hai mẫu vật của ông tiến sĩ già kia rồi phân phát mầm bệnh là ai ư?"
Một luồng điện chạy xẹt ngang trong đầu. Với cái biểu cảm gương mặt cùng những câu hỏi đầy ẩn ý đó, JungKook đã sớm hình thành một dự đoán mà bản thân cũng chẳng dám nghĩ đến lần thứ hai.
"Không.. không thể..."
"Đúng rồi" Ra On lại tiếp tục nhếch môi
"Chính là người bố kính yêu của anh đó"
...
28/5/2019
"Lấy được rồi sao? Tốt lắm, chỉ cần mang về đây, đảm bảo nó không mất một một sợi lông nào"
Jeon Jung Woo ngắt máy. Đưa tầm mắt đến chiếc lồng sắt kín bưng chứa hai sinh vật lạ đang điên cuồng quậy phá bên trong.
Một nhiệm vụ đơn giản thế này cũng phải bắt ông thực hiện sao? Chỉ cần giao cho vài tên đặc vụ đang trong quá trình đào tạo cũng có thể làm được, thật sự bất công đến nỗi lên tận Seoul mà chẳng thể ghé thăm con trai mình.
Thêm một sự thật nữa, ông cũng chả biết hai con chim này có gì đặc biệt ngoài cái hình dạng 'khổng lồ' của nó. Người ta cho vệ sĩ đưa mình đi thì chỉ cần làm theo thôi. Phật ý bọn chúng, không chỉ Jung Woo mà cả vợ con ông cũng đều phải gánh trọn hậu quả.
Jung Woo nhấn mở kính xe, nhìn dòng phố miên man chạy bên ngoài, ông vô ý đưa những cảm xúc không tên vào đầu óc mà chẳng để ý có một tên nào đó đang phóng xe như điên thẳng về bên này.
Chỉ kịp thấy tên vệ sĩ hoảng hốt bẻ lái, chiếc xe đen nhào qua lộn lại một cách hỗn loạn. Nhưng tay lái của kẻ to con ở ghế trước thực sự không thể chê cười, hắn ta thuần thục lạn lách qua trận tai nạn vừa rồi, bỏ lại một lão già với chiếc xe máy nằm ngổn ngang giữa đường ấy.
Âm thanh từ cuộc va chạm vẫn cứng đầu vang lên, thu hút những người lạ mặt phải tụm lại một chỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!