Chương 46: Phần 44

"Là con người!"

Sự sợ hãi tột cùng đang ẩn giật trong mỗi người dần bị một niềm vui mừng không tên chen chút.

Cả đám tụ lại một chỗ cũng từ từ tách ra. Ai nấy đều cười toe toét, chuẩn bị bước chân về hướng đầu cống liền bị vỏ kiếm trong tay HoSeok cản lại.

"Từ từ đã, lỡ đâu lại là bọn lính hôm đó thì sao?"

Đột ngột xuất hiện người còn sống ở khu này, không kì lạ cũng rất đáng nghi. Xem ra ám ảnh của anh với bọn khốn kia thật sự chẳng hề nhỏ.

"Xin chào? Có ai ở đây à?"

Giọng nói lạ mặt ấy vẫn vang vọng vào trong cống. Nhưng những người đứng đây lại vì lời cảnh báo của HoSeok mà một cử động nhỏ cũng không dám thực hiện.

"Không phải bọn lính đâu. Nếu là chúng đã không hỏi han như vậy rồi" Su Mi thì thầm. Lời nói của bà rất có lý, nếu là đám lính thô lỗ hôm đó thì đã vác súng lao vào rồi xả đạn chứ chẳng bao giờ hỏi hết câu này đến câu khác như thế cả.

"SeokJin hyung, mình ra ngoài đi mà" NamJoon một thân cầm dao nguy hiểm, vẫn lẽo đẽo theo sau SeokJin để cố thuyết phục anh trở ra ngoài. Nhỡ đâu bên trong lại có cả một ổ xác sống thì sao?

"Em yên lặng nào"

Từ từ vào sâu hơn khiến cái bóng của hai người cũng to dần trong mắt của một đám đứng co ro.

Tình cảnh đáng sợ, nhưng cũng không đáng sợ mấy.

SeokJin vừa bước đến, cách bọn họ khoảng 6m đã suýt té ngửa vì NamJoon đột ngột lao lên trước chắn ngang người anh.

Ánh mắt chuyển nét nguy hiểm, con dao trong tay chĩa thẳng về một nhóm đang đứng tụm lại trước mặt.

"Khoan.. khoan đã, chúng tôi là người bình thường!" JiMin bám lấy tay HoSeok giải thích.

Nhưng tình hình hai bên có vẻ không thực sự ổn khi HoSeok và NamJoon chỉ biết chìa vũ khí về nhau như thù địch lâu năm tương ngộ.

"NamJoon à, em dọa sợ người ta rồi, mau bỏ dao xuống đi" SeokJin nắm lấy bàn tay to lớn kia, cố gắng giải thích cho con người có chút vấn đề về thần kinh này. Tốt nhất vẫn không nên để gây nhau tại đây. Một NamJoon mà ra tay thì cả nhóm người ấy hợp lại cũng chẳng thể chơi nổi.

Huống chi kia còn là những người trông có vẻ hơi... khổ sở.

"Mọi người sống ở đây à?" Sau khi trấn an thằng em, anh tiếp tục quay sang hỏi thăm bọn họ. Trông bần cùng như vậy chắc hẳn đã phải chiến đấu mãnh liệt thế nào mới tồn tại được đến ngày hôm nay.

"Anh có phải là lính không? Anh không đến bắt chúng tôi?"

Nhìn cậu nhóc đang vịn chặt thanh niên cầm kiếm kia, SeokJin chợt có chút buồn cười lẫn khó hiểu. Anh hỏi: "Lính gì cơ? Nhưng mọi người hãy bước ra đi, bọn tôi không phải xác sống hay người xấu"

Anh thực sự rất giỏi về việc trấn tĩnh người khác. Một ánh mắt thôi cũng đủ làm HoSeok phải gác kiếm, dần buông bỏ chút đề phòng.

Qua một hồi trao đổi thông tin, nhóm HoSeok mới biết hai người đó xuất phát từ Daegu. Nhưng SeokJin và NamJoon bây giờ chỉ di chuyển khắp nơi, đi đến đâu hay đến đó, tìm được nơi an toàn thì càng tốt.

Ở mãi một nơi cũng chẳng giúp họ tìm ra cái bọn đáng chết kia.

Lúc vượt ngang cầu, lại vô tình bắt gặp hình dáng lờ mờ của HoSeok lướt qua đằng xa nên SeokJin mới nằng nặc đòi ghé vào khu phế liệu này, không ngờ lại gặp được nguyên cả một nhóm người lớn bé tụ tập ở đây.

"Vậy cậu kia là em trai anh à?" HoSeok chỉ vào NamJoon cao to đang đứng sau lưng SeokJin mà hỏi.

"Không phải em ruột" Anh khẽ thở dài một hơi nhỏ "Chuyện dài lắm"

NamJoon yên lặng từ nãy giờ bỗng lên tiếng hỏi, một cảm giác chẳng lành chợt dấy lên trong người: "Ban nãy mấy người bảo lính gì vậy?"

"Bọn khốn đó, mấy hôm trước lại đột ngột kéo tới cây cầu này rồi vô duyên vô cớ bắt ba người trong nhóm chúng tôi đi. Cũng chẳng biết bọn nó làm vậy với mục đích gì cả" Su Mi trả lời. Bà nghiến răng nghiến lợi khi nghĩ đến hình ảnh JungKook yếu ớt lẫn ướt sũng bị chúng lôi đi.

Không biết bây giờ thằng bé ra sao rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!