Chương 45: Phần 43

Bức màn đêm tăm tối lần nữa hạ xuống. Vì ảnh hưởng từ cơn mưa vừa rồi nên bầu trời chẳng có lấy một tí sao. Quá đỗi âm u, lạnh lẽo.

Sang Kyo nhìn những tòa nhà cao ngất tối thui đằng xa, cơ thể dập dềnh theo nhịp biển khẽ thở dài.

Đến khi nào thứ quái nhân trong đất liền kia mới chấm dứt đây?

'Vụt'... Tấm lưới đánh cá bay khỏi bàn tay chai sạn rồi rơi xuống biển với hi vọng sẽ thu về vài mối tốt

- một mẻ cá thật tươi.

Sang Kyo sau khi quăng nó đi lại tiếp tục quay về với trạng thái thất thần ban nãy, nhưng duy trì cũng chẳng được bao lâu.

"Anh Sang Kyo! Có chuyện lớn rồi!! Anh Sang Kyo!!"

Ông quay phắt lại, chỉ thấy tên phụ trách khu vực tàu phải đạp chạy hồng hộc về bên này, miệng không ngừng hô to 'Có chuyện lớn'.

"Chuyện gì vậy?!"

"Tên.. hộc.. cái tên vừa được bọn trẻ vớt đó đột ngột.. hộc.. nổi điên. Nó đang làm loạn trong phòng kìa!!"

Sang Kyo liền có chút khó tin rồi lập tức trợn mắt. Không phải vừa rồi thằng nhóc đó còn yếu ớt, sức lực để đứng lên cũng chẳng có hay sao? Thế nào lại nổi điên được?

Ông vội vã đeo lưới vào một thanh cột gần đó. Cơ thể bắt đầu bước nhanh hướng về phòng của YoonGi.

Vừa đi, Sang Kyo vừa hỏi tên phụ trách bên cạnh: "Nó có dấu hiệu gì của quái vật không?!"

"C.. có" Người kia cũng sợ hãi không kém. Liên tưởng đến hình ảnh ban nãy lại không khỏi run tay run chân.

"Thế sao không bắn chết đi?!"

"Cậu.. cậu ta"

Lời nói lắp bắp từ tên phụ trách như kéo bước chân vội vã của Sang Kyo dừng lại trong giây lát. Ông quay phắt sang, trừng mắt với hắn ta.

"Tôi đã bảo mọi người khi gặp quái vật thì thế nào? Tại sao lại không tự xử được, cớ gì phải lên tận đây mách tôi?"

Tên phụ trách sợ hãi nhìn ông. Nếu có thể, mười mấy người dưới đó đã bắn chết thằng ma mới kia từ tám kiếp rồi.

Nhưng vấn đề ở đây lại không đơn giản đến thế.

"Thằng nhóc đó, nó.. nó không bình thường"

Sau một hồi điên cuồng chạy xuống boong sinh hoạt, Sang Kyo chẳng thể nhấc nổi bước chân nữa khi nhìn đến cái thứ với kích thước khủng khiếp đang bị những nòng súng bao vây kia.

"Ban nãy chẳng hiểu việc gì, nhóc Hee Tan vừa mang cháo vào trong, một lúc sau đã hoảng loạn la hét chạy ra ngoài. Chúng tôi vừa đến nơi đã thấy.." Tên phụ trách chỉ vào thứ mà hắn cho là quái nhân bên dưới ".. con quái vật đó"

Sang Kyo vốn chẳng còn nghe được những gì người bên cạnh nói nữa. Thần trí ông dần đặt hết lên thằng nhóc vài giờ trước còn là một TaeHyung thương tích đầy mình kia, lúc này lại trông hung tợn chẳng khác gì quái thú.

Tròng mắt TaeHyung hầu như ngã sang hoàn toàn một màu đen u tối. Cần cổ với yết hầu nam tính bị những đường gân đen ngòm vẫn không ngừng chạy dần từ mấy vết cắn bị bung phật băng gạc lên rồi bám chặt vào da thịt.

Anh thở hì hục, dòng không khí phà ra hai cánh mũi hệt chúa tể của một loài mãnh thú đang điên cuồng dằn vặt bản thân. Cơ thể trắng bệch như xác chết, khung xương biến dạng rồi kéo dài khiến cái chiều cao vốn đã hoàn mỹ giờ đây còn lớn hơn gấp bội.

TaeHyung trông chẳng khác gì một gã điên khổng lồ. Thậm chí bộ quần áo YoonGi cho mượn kia cũng bị những thớ cơ bắp nổi cuồn cuộn xé đến nát.

TaeHyung cố mở tròng mắt đen ngòm của mình để quan sát, nhưng nhận về chỉ là những thân ảnh đang cố tấn công anh. Một cục thịt to lớn cứ thế loạng choạng bò dậy rồi lại té ầm xuống đất, chẳng giống quái vật trong mắt những người trên tàu là mấy.

Những khẩu súng, những vũ khí chết chóc vẫn chưa hề rời khỏi 'sinh vật lạ' kia. Thế nhưng không một ai dám bóp cò.

"Mau bắn nó đi!!" Âm thanh từ cuống họng Sang Kyo vang ầm lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!