"Tất cả mọi người hãy bình tĩnh!!"
Giọng nói khản đặc của ông chú bảo vệ vang lên trước những gương mặt hoảng sợ bên dưới. Ông ta thốt lên hai chữ 'Bình tĩnh' đã là lần thứ 10 rồi, nhưng xem ra chẳng có ai muốn nghe theo cả.
"Bình tĩnh cái quái gì? Chúng nó sắp tràn vào đây rồi!!"
"Cánh cổng đó làm sao mà cầm chân được số lượng đông như vậy chứ!"
"Mau đưa chúng tôi vũ khí!!"
"Mấy người thanh niên tiệc tùng nên mới kéo bọn chúng tới đây! Các cô cậu có vấn đề rồi hả?!"
"Này này, Tom Sis có cách âm đàng hoàng nhé. Làm gì có chuyện nhạc to lan ra tới bên ngoài?"
"..."
Tất cả những người trong khu tập thể đều bị tiếng kèn báo hiệu cắt ngang giấc ngủ, nên bây giờ việc bọn họ nổi giận cũng không hẳn là sai.
Tiếng khóc sợ hãi của những đứa nhỏ đáng thương, tiếng gào thét đòi vũ khí và âm thanh cãi lộn cứ thế vang lên ầm ầm chứ không hề có sự lên tiếng về cách giải quyết nào cả. Bầu không khí dần bị thứ tạp âm ấy kéo xuống nặng nề hơn.
"MAU TẮT TẤT CẢ ĐIỆN ĐI!!"
Đám đông đằng này bỗng dưng ngừng lại trước giọng nói như sấm rền của HoSeok.
"Mấy người đang làm cái quái gì vậy hả? Tụ tập ở đây cãi nhau chờ chúng nó tới xơi hết sao?" HoSeok cùng nhóm của mình tiến lại. Trên tấm lưng rắn chắc ấy vẫn là một thanh kiếm dài, hơi đung đưa theo từng bước đi.
"Này thằng kia, người mới mà ăn nói kiểu gì đó?!"
Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa lên tiếng với mình. Bàn tay giựt phăng cây súng của JungKook chĩa thẳng vào đầu hắn ta
"Bây giờ ông còn ở đây bắt bẻ cách ăn nói của tôi sao?"
Những người bên đó có hơi lui mình vì khí chất hệt Ma Vương của anh. Cái tên vừa mạnh mồm kia cũng lủi thủi rời đi chỗ khác trước họng súng đen ngòm, đáng sợ ấy.
"Tôi có một ý này. Mọi người xin hãy lắng nghe nếu thực sự muốn sống sót và chống lại bọn xác sống đó. Chúng bị thu hút bởi những ánh đèn lập lòe kia" JungKook cất lời, chất giọng vừa dứt khoát vừa dồn dập.
Su Mi đằng sau bỗng bước lên trước rồi nói: "Chúng tôi trước kia cũng đã từng trải qua những tình huống như thế này không ít lần, nên kinh nghiệm rút ra từ đó... tôi cam đoan có thể nhiều hơn mọi người ở đây một chút. Vậy nên xin hãy lắng nghe"
"Cái gì mau nói đi!! Vòng vo quá" Những người ở đây quả đúng như dự đoán, rất ít khi đối đầu với nhiều xác sống như vậy.
TaeHyung mặt lạnh nhìn bọn họ
"Tắt điện, hoặc chết"
--------------
Dòng người náo loạn dần được ổn định lại trước sự điều khiển tài tình của Jung HoSeok.
Tất cả đều mang trong mình một nỗi lo lắng vô tận mà di chuyển từ từ vào hai căn nhà ở cuối khu tập thể. Toàn bộ ánh điện ở đây đều đã tắt ngấm, chỉ còn lại những đường sáng nhỏ phát ra từ chiếc đèn pin trên tay vài người.
Sau khi được tiếp thu kế hoạch của nhóm người mới đến, tất cả có mặt ở đây cũng không hẳn là quá tin tưởng. Đa phần đều đồng tình, nhưng vẫn còn một số ít cho rằng khả năng thất bại là quá lớn nên đã phản đối kịch liệt.
Cuối cùng vẫn phải chạy theo số đông mà thôi.
Bọn họ quyết định sẽ đưa tất cả người già, phụ nữ và trẻ em vào hai căn nhà phía cuối. Những người còn lại, bao gồm thanh niên trai tráng cùng chị em có tinh thần chiến đấu sẽ đóng đô ở các dãy nhà đằng trước để nả đạn.
Khoan nói về vấn đề tị nạnh ở đây. Vì không có người ra trận, sẽ chẳng có người sống sót.
Về phần dụng cụ, kho vũ khí của đám người ở khu tập thể này lấy được quả thực nhiều đến không xuể. Số lượng súng lẫn phân loại súng, thậm chí đạn cũng nhiều đến mức có thể đem phát cho những người ở hai căn nhà cuối kia. Chưa kể đến việc một số loại cầm tay khác như rìu, dao, kiếm sắc lẹm lẫn cung tên, nỏ và bom cay, bom khói cũng nằm chễm chệ trong này. Đa dạng tới mức JungKook vừa bước vào đã đứng trợn ngược mắt mà ngắm nhìn chúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!