Chương 34: Phần 32

TaeHyung ngồi tựa vào đầu xe, một chân duỗi một chân co như thảy cái khí chất thong thả bay lượn lờ trong không khí.

Anh ngước nhìn bầu trời dần chuyển sắc, lại nhẹ nhàng nhìn sang con người nằm ngủ bên cạnh. Cả cơ thể bắt đầu cảm nhận được cái lạnh về đêm. Không nghĩ nhiều, lập tức cởi áo khoác ngoài của mình phủ lên người JungKook.

"Này TaeHyung, cậu không lạnh à?" Tiếng HoSeok từ cuối đuôi xe vọng lại.

"Cậu ấy có thể sẽ lạnh hơn em"

"Nhưng nó có một cái áo khoác rồi mà?"

Thời tiết dạo này vẫn cứ thất thường như thế. Sáng trưa chiều tối mỗi buổi là một khí hậu khác nhau. Nhưng cái thằng TaeHyung đó cư nhiên lại muốn tự ngâm mình vô nước đá trong buổi đêm lạnh lẽo này chỉ vì JungKook thiếu một chiếc áo khoác sao? Đúng là yêu vào rồi lú hết cả đầu.

HoSeok nhìn JiMin nằm ngủ say cạnh JungKook, khịt khịt mũi.

Giá mà bản thân cũng có áo khoác.

Nhưng hai con người vẫn còn thức sau thùng xe thế mà lại quên mất cả nhóm có mang theo vài chiếc chăn, phòng khi nhiệt độ thay đổi rõ rệt như lúc này.

Thật sự... yêu vào rồi lú hết cả đầu.

HoSeok ngồi bó gối, hơi khép mắt tận hưởng từng cơn gió quật vào tóc thì đột nhiên chiếc xe phanh gấp khiến anh té nhào.

"Cái gì vậy?!" Song Ha trong buồng lái kêu lớn.

Vừa rồi chiếc xe vẫn chạy trên đường suôn sẻ, bỗng một thứ gì đó bất ngờ vụt qua. Tầm nhìn về đêm thật sự có hạn nên anh suýt nữa đã đâm sầm vào nó.

HoSeok cùng TaeHyung cũng nhảy xuống khỏi thùng xe rồi tiến về trước. Sự cảnh giác thể hiện rõ rệt khi cả hai đều rút kiếm rút dao chĩa về sinh vật ngồi bệt dưới đường kia.

"Gì đây? Xác sống sao?" Đèn xe vẫn còn hoạt động khá tốt nên cả ba người có thể thấy rõ.

Mặc dù hơi khó hiểu khi 'cái đó' cứ ngồi im trợn mắt nhìn bọn họ, nhưng sự im lặng và một gương mặt máu me như vậy thì chắc chắn là xác sống rồi.

HoSeok mang kiếm tiến đến, thứ kim loại sắc lẹm giương lên cao trước con mắt sợ hãi của tên mà họ cho là xác sống kia.

Đợi một chút! Có cái gì đó không đúng.

"Khoan đã! Dừng lại!!"

Tiếng hét thất thanh vọng lại từ xa. Ba mái tóc đằng này nghe thấy liền hoảng hốt quay bật về nơi phát ra âm thanh của một con người đó.

"Dừng lại! Đừng làm thế, đó là chồng tôi!!"

Một người phụ nữ với chiếc áo khoác đen dày và khẩu súng tỉa trên lưng lạch bạch chạy đến. Gương mặt lấm lem đất bụi hiện lên dưới ánh đèn xe.

"Cô.. là ai vậy? Tại sao lại ở đây?" Song Ha lên tiếng hỏi.

Cái tình huống gì thế này? Có nghĩa là ở đây vẫn còn người sống sao? Bọn họ cứ ngỡ mọi nơi mình đi qua đều bị thứ quái vật kia càn quét sạch rồi chứ.

Người phụ nữ tầm 30 tuổi lật đật lao đến đỡ thân thể ngồi dưới đất dậy. Bàn tay đưa lên quẹt những vệt máu loang lổ một cách vụng về.

"Đây là chồng tôi. Anh ấy đã bị chấn thương đầu trong một lần chống trả quái vật"

Cả ba người đằng này hết nhìn nhau khó hiểu rồi lại nhìn sang cặp vợ chồng đó.

"Nhưng hai người ở đâu mà lại ra đường vào tối đêm nguy hiểm thể này?" TaeHyung đứng sau HoSeok hỏi.

"Chúng tôi hiện đang ở một khu tập thể do những người còn sống sót dựng nên. Chỉ là.. tôi muốn ra ngoài tìm một số thứ nhưng anh ấy..." Cô nói rồi lại nhìn người bạn đời đang tựa vào vai mình "... nằng nặc đòi theo"

"Một khu tập thể sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!