Chương 26: Phần 24

...

Một tháng sau

"Mì Jin?"

"Ừ"

"Tteokbokki phô mai.. à không cái này hết hạn rồi"

"Ừm"

"Ôi ôi gà que cay. Cái này ngon lắm, anh ăn không để tôi lấy nhiều vào?"

"Ừm"

JungKook với khuôn miệng xinh xinh hạ dần nụ cười, thay vào đó bằng một ánh nhìn đầy tia lửa và hàm răng nghiến ken két hướng về con người trước mặt.

"Anh không thể nói chuyện dễ nghe hơn được à? Một câu dài hơn chữ 'Ừ' thì giết chết anh hay sao?"

"Ừ.. hả?"

JungKook suýt chút nữa là bổ nguyên cây súng lên đầu TaeHyung thì từ trong góc siêu thị đột ngột xuất hiện thêm vài quả tóc rối bù lẫn hôi hám. Tầm mắt cậu từ sau cái kệ đựng đầy thức ăn rơi rớt ngổn ngang này chợt thắt lại, tay chân nhanh nhẹn kéo TaeHyung lui ra khỏi nơi họ đứng vì bọn chúng trông có vẻ là đang di chuyển về hướng này.

"Gì thế? Mình chưa lựa xong mà?"

Con người này vốn ngây thơ như vậy sao? JungKook níu cánh tay với thớ cơ săn chắc nọ vừa bước lẹ vừa thầm thán phục toàn tập với anh.

"Chúng xuất hiện ở đây nữa kìa, be bé cái mồm thôi" Cậu đưa ngón trỏ lên chu môi với động tác bảo anh mau im lặng, nếu không thì đừng hòng toàn thây trở về.

Ôi Chúa ơi! Có trời mới biết TaeHyung vì quả môi này mà thất thần cũng phải cả ngàn lần rồi đấy. Ban nãy lúc cậu đứng đó lựa đồ ăn cũng vậy, miệng nhỏ cứ chu chu ra đọc hạn sử dụng của nó, hút hồn anh lên tận trời nên mới đáp lại cậu những câu trả lời cộc lốc trong vô thức kia khiến người nọ tức giận.

Cả hai sau đó bước ra khỏi siêu thị hoang tàn bằng một lối nhỏ từ phía sau. Mặc dù có hơi chật chội nhưng ít ra cũng không phải đối mặt với quá nhiều xác sống quanh đây, tiết kiệm được bao nhiêu đạn càng tốt bấy nhiêu.

JungKook tay chân thoăn thoắt leo lên bức tường bám đầy rong rêu rồi nhảy phịch xuống đất. Cậu sau đó nhìn lên, thấy TaeHyung có vẻ chật vật với chiếc balo cũ kĩ chứa hàng tá đồ ăn bên trong thì cảm thấy chút buồn cười, nhưng chẳng thể vươn tay giúp được gì cả.

"Đã bảo để tôi đeo nó cho mà, anh cứ tranh giành làm gì"

'Phịch...' Bàn chân đeo một đôi giày chẳng mấy chất lượng cuối cùng cũng đáp đất. TaeHyung phủi phủi tay, nhìn sang cậu đang thể hiện sự khinh thường bằng cái lắc đầu đi kèm nụ cười thiếu đòn đó.

"Cậu khó ưa thật. Cái tên khó ưa cuồng gà"

"Này, tôi có súng đấy"

TaeHyung cười cười, bờ vai rộng nhún vài cái biểu hiện sự bất lực đối với con người kém mình 2 tuổi mà cứ ăn hiếp tiền bối mãi thôi. À không, không phải tiền bối. Anh thích được gọi bằng...

"Mau đi thôi, chiều cả rồi" Cuối cùng cũng phải là anh lên tiếng để kết thúc cuộc trò chuyện kì cục này. Họ thật sự không nên ở gần các khu dân cư quá lâu.

"Anh có thấy cái rìu của tôi đâu không?"

JungKook đột ngột nhớ ra điều gì, mò mẫm một hồi mới té ra bản thân đã để quên cây rìu HoSeok đưa trong lối đi nhỏ ban nãy. Cậu để nó dưới đất rồi leo lên mà chẳng cầm theo.

"Xem ai đã từng chê tôi não cá vàng kìa"

"Ashh con m* nó. Đợi một chút đi" JungKook vò đầu bứt tóc rồi mang theo tâm trạng bực bội, bước chân vội đi muốn leo vào trong. Cây rìu đó là vật dụng không thể thiếu trong việc dẹp đường để hai người trở về. Phòng khi quá nhiều xác sống tấn công may ra còn tiết kiệm được một lượng đạn.

"Khoan đã! Cậu ở ngoài này đi, để tôi vào đó lấy"

"Tôi làm được mà. Đừng có giành hết thế chứ" JungKook nhăn nhăn mặt, vùng vẫy nhẹ trước cái kéo tay mãnh liệt của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!