Thấy TaeHyung lại ngồi im thin thít mà quay mặt đi không nhìn vào cậu, JungKook càng khẳng định điều ban nãy mình nghe là đúng. Chỉ tại tình thế hỗn loạn nên lời nói đó chỉ có vài chữ lọt vào tai, cậu cố sắp xếp lại từng từ rời rạc nhưng không ngờ lại thành một câu có vẻ giống lời tỏ tình như thế. Vị Cảnh sát ban nãy trên xe còn nháy mắt với cậu bây giờ vừa thổ lộ một chút đã ngốc ngốc vụng về rồi.
"Anh thích tôi sao?"
Được rồi được rồi, TaeHyung anh biết đó là một mối tình nhỏ đầy sai trái. Cậu có thể từ chối nó, nhưng xin đừng đáp lại một cách tàn nhẫn... giống như mẹ đã đối xử với anh ngày xưa. Anh rất sợ cái cảm giác bị người mình yêu quý ruồng bỏ, chà đạp đến đau đớn khi bản thân thật sự không cố ý để thứ tình cảm trong lòng phát triển.
"Tôi... tôi" Ngập ngừng mãi chẳng rặn ra một câu biện hộ hoàn toàn, chi bằng cứ tuôn thẳng hết đi.
"Ừ, đúng là tôi đã có... một chút cảm tình với cậu thôi. Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ dừng ngay nó lại"
JungKook đôi mắt đẹp đẽ vẫn không rời khỏi sườn mặt góc cạnh của anh. Sâu bên trong trái tim nho nhỏ của cậu vì thứ gì đó mà động một phát, cảm giác vừa rồi khác hẳn so với những câu từ hoa mỹ trước đây Han Bi từng dành cho cậu.
"Ý anh là thích, chỉ thích như những người bạn thôi sao? Hay là thích... kiểu khác?"
"..."
Đáp lại cậu chỉ là một cái cắn chặt môi đến từ người kia.
Trông cũng thật nực cười quá đi mất, tình hình hỗn loạn như vậy, tại Daegu to lớn này có hai con người cư nhiên lại ngồi trên nóc nhà, ung dung tâm sự về vấn đề tình cảm sao. Đúng là chuyện hài.
"Tôi có bạn gái rồi"
Một tia đau đớn nhẹ nhàng nhưng cũng rất mãnh liệt chạy vụt qua trong đôi mắt hẹp dài nọ, TaeHyung tự mình cảm nhận hơi thở như dần bị ngưng trệ, sự co thắt mạnh mẽ của vật nằm trong ngực trái khiến anh... đau.
Hóa ra người anh thương đã có bạn gái rồi, mong đợi gì nữa.
JungKook lại quay mặt đi, không nhìn thấy TaeHyung đang một mình chịu đựng sự tàn phá nhẹ nhàng của trái tim mình, cậu đưa mắt xuống những con người xấu số nhiễm dịch bên dưới, đầu óc bắt đầu cuốn về những hình ảnh của một Jung Han Bi ngày ấy, đôi môi anh đào vô thức cất tiếng
"Tôi có bạn gái, nhưng cô ấy cũng không khác gì bọn họ" Cậu chỉ tay về đám xác sống vẫn không ngừng ngã nghiêng lẫn gào thét kia "Cô ấy từng tấn công tôi..."
Nụ cười đẹp đến nao lòng bỗng xuất hiện rồi hướng về phía anh "... Có thể xem như chúng tôi đã chia tay rồi vậy"
"Nhìn anh có vẻ không giống người trăng hoa đâu, đã từng có người yêu chưa thế?"
"Chưa từng"
"Nhưng tôi đã có người thương"
Không biết vì điều gì mà khi nghe anh nói bản thân chưa từng được nếm mùi hẹn hò, JungKook lại có chút vui mừng gì đó bên trong. Còn TaeHyung đương nhiên vẫn không hề biết cậu chỉ xem lời nói từ tận đáy lòng của anh là một câu thích, với nghĩa bạn bè.
Tâm tư của họ bắt đầu rối như tơ vò.
Khung cảnh thoạt nhìn có vẻ bình yên nhưng thực ra là cả một bầu trời giông bão ấy đột nhiên bị một bàn tay từ dưới thò lên cắt ngang. TaeHyung thoát khỏi mớ suy nghĩ bòng bong kia, giật bắn mình đứng phắt dậy kéo JungKook lùi ra sau, tay vớ lấy khẩu súng lục dưới đất chĩa về nó.
Từ sau thành nóc, một cái đầu với nửa khuôn hàm hiện lên, con xác sống quá mức kinh dị này không biết từ khi nào đã mò lên tận đây. Cánh tay gầy guộc của nó bám chặt vào thành làm dính cả một đống máu màu đen hôi hám. Khuôn miệng chỉ còn lại hàm răng trên cứ kêu 'khạc khạc' muốn tấn công về trước.
Một tiếng 'đùng' vang khắp cả khu xóm nhỏ, nòng súng trong tay anh xuất hiện tầng khói mỏng mờ ảo sau khi viên đạn được bắn ra và ghim thẳng vào giữa trán nó, con xác sống khủng khiếp ấy không còn lực nắm giữ của cánh tay liền bật ngửa rồi rơi xuống.
Bây giờ cả cậu và anh mới thấy, nhiều thật nhiều người nhiễm bệnh hơn đang ùa vào trước sân nhà cậu, ngoài con đường nhỏ thậm chí cũng muốn chật kín. Trong lúc hai người không để ý vậy mà đã thu hút nhiều xác sống về bên này hơn, chúng bao vây xung quanh chiếc xe Cảnh sát đậu đằng trước với số lượng rất lớn.
Toi rồi, mặt trời cũng đang dần ngả về tây, không bao lâu nữa màn đêm sẽ lại tiếp tục đổ xuống, khi đó anh và cậu muốn nhìn đường chống cự bọn chúng cũng không được huống hồ gì đến việc chạy ra lấy xe.
Hai mái đầu trên cao cứ quay ngang quay dọc nhìn cảnh tượng đáng sợ bên dưới, thần trí mỗi người dường như muốn bỏ xa chuyện tỏ tình kì lạ ban nãy mà tìm đường thoát khỏi đám này. Bọn người HoSeok bên ngoài không biết bây giờ đã ra sao, trong khu đây chắc còn mỗi TaeHyung và JungKook là những người bình thường vẫn sống sót, chỉ còn có thể dựa vào bản thân họ thôi.
"Bọn chúng chơi đồ cùng nhau à? Sao nhiều quá vậy? Làm sao bây giờ?" JungKook đứng đó vịn tay TaeHyung, miệng nhỏ đua nhau tuôn ra những câu hỏi mà không ai trả lời được.
TaeHyung vẫn giữ chặt cổ tay cậu, trong đầu liền hướng tới một cách duy nhất để đưa bọn chúng đi chỗ khác mà không cần phải tốn sức quá nhiều, nhưng ngược lại sẽ làm hao mòn sức khỏe.
"Chắc phải dùng máu dụ chúng rồi"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!