Chương 18: Phần 16

Một Daegu khác xa so với suy nghĩ gắn gượng của JungKook. Không quân đội bảo vệ, không trạm y tế tạm thời, không người dân trong các khu nhà cách ly tập thể.

Không có hơi thở của người sống.

Thật kì lạ. Tên già Nhật Bản kia bảo ông ta đã thực hiện thí nghiệm ở quận Gangdong

-Seoul, cách rất xa nơi này, thời điểm mất con chim đó tính đến nay cũng chỉ vỏn vẹn 5 ngày. Satou từng nói có người đã biết tất cả kế hoạch điên rồ của ông ta, và người đó đã thả con chim Bồ câu rồi gây dịch ở Seoul. Tình trạng một phần nhỏ của Daegu lại tơi tả như vậy, quả thực không khác gì Gangnam.

Nếu toàn bộ Daegu đã hoàn toàn nhiễm bệnh, thì chắc chắn người bí ẩn kia đã thả nốt con chim còn lại tại thành phố lớn này.

Nhưng tại sao?

Chiếc xe của anh và cậu ban nãy xem như làm lơ một cô bé nhiễm dịch mà tiếp tục tiến dần vào khu dân cư, nơi niềm hạnh phúc nhỏ bé của JungKook từng được nảy mầm và lớn lên.

Bánh xe bị mài mòn nghiêm trọng khi ma sát mạnh với mặt đường nhựa hỏng hóc. Làn bụi dày đặc bao trùm cả những ngôi nhà nằm từng dãy, chúng di chuyển loạn xạ trong không khí khi chiếc xe Cảnh sát vẫn đang cố gắng xé toạc bức màn mù mắt này mà vượt qua.

JungKook ôm chặt khẩu súng, cậu vừa ngỡ ngàng vừa có vài phần sợ hãi đối với cảnh tượng bên ngoài. Hầu như chỉ nhìn thấy lét đét vài tòa nhà cao tầng từ xa và những vật thể được ánh sáng yếu ớt của Mặt Trời chiếu rọi, còn lại chỉ duy nhất là xe và bụi. Bây giờ mà ra ngoài nếu không chết vì bị thứ gì đó cắn thì cũng phải bỏ mạng vì ngộp thở bởi không khí ở đây, ô nhiễm vô cùng.

Khoảng cách từ cây cầu với đống xác cháy đen đó đến nhà JungKook tầm 18km. Với lượng xăng hút được từ trạm xăng ở Seoul cộng thêm một thùng đầy khác được cố định trên nóc xe thì việc di chuyển lâu dài như vậy cũng chẳng hề hấn gì.

TaeHyung không dám bật đèn xe lên, ai biết được khu dân cư tối tăm này chứa thêm những gì ngoài xác sống chứ. Anh men theo ánh sáng yếu ớt từ trên cao mà rẽ ngang rẽ dọc theo hướng JungKook chỉ. Đôi mắt hẹp dài đẹp đẽ quay sang nhìn cậu vẫn đang run run không rời khẩu súng, mái đầu tròn ủm lấm lem một ít đất bụi cứ với với về đằng trước, sụt sịt muốn khóc tiếp rồi lại thôi.

"Đừng lo, bố mẹ cậu sẽ không sao đâu" Anh chau chau chân mày rồi cười nhẹ nói tiếp, chất giọng trầm ấm làm cậu cảm thấy an toàn hơn phần nào "Cũng đừng hay khóc nhè vậy chứ, người cậu mà đè chắc 10 tên xác sống cũng nát thây rồi"

"Ý anh là tôi béo?"

"Cậu muốn nghĩ thế cũng được"

'Béo cũng đáng yêu mà' Suy nghĩ này anh chỉ dám giữ lại trong đầu thôi, nói ra thật không khéo lại ăn đấm.

Nụ cười nhếch mép kia như nam châm hút chặt ánh mắt JungKook về phía anh. Những câu từ bông đùa vừa rồi giúp cậu bớt căng thẳng đi không ít, thay vào đó là cái nhìn không điểm dừng của cậu cứ thế dán chặt lên gương mặt đẹp trai vẫn đang cười cười bên đó, mãi đến khi TaeHyung quay sang với biểu cảm giả vờ khó hiểu thì con người u mê trong vô thức này mới chịu thu hồi lại.

JungKook ngại.

"Đi thẳng vào lối này là tới phải không?"

"Ừ"

TaeHyung rẽ xe vào một con đường nhỏ. Xung quanh vẫn chỉ toàn nhà với nhà, nhưng khác ở điểm hầu như không thấy một bóng người nào cả, màn bụi dày đặc nọ tiếp tục xuất hiện nhiều ở đây cản trở tầm nhìn của một chiếc xe không thể lên đèn.

"Khoan đã, ở đây" JungKook nhìn thấy chuồng gà thật to của nhà mình gắn liền với nhà hàng xóm thấp thoáng đằng xa liền không nhịn được mà bắt đầu nghẹn ngào. Khi chiếc xe dừng lại cũng là lúc cậu bật mạnh cửa muốn chạy ào ra ngoài.

"Này! Từ từ đã, nhìn khung cảnh bên ngoài đi" Anh vội kéo tay JungKook lại, lấy thêm cái rìu lúc ở siêu thị đưa cho cậu, bản thân thì đeo vội một chiếc balo chứa những đồ đạc cần thiết, tay cầm con dao nhọn hoắc và một khẩu súng lục.

"Cậu biết lý thuyết về súng, nhưng đừng vội, chúng ta vẫn chưa thể xác định trong khu dân cư này có nhiều xác sống hay không. Nếu ít thì dùng vũ khí, số lượng nhiều hơn thì chạy, đừng gây tiếng động quá lớn" TaeHyung không nặng không nhẹ lên tiếng, tầm mắt vẫn giữ ở phía xa cẩn thận quan sát.

Anh sau đó định mở cửa ra ngoài thì chợt khựng lại, đột nhiên thay đổi biểu cảm nhìn cậu

"Hình như cậu bảo mình từng học trong quân sự mà, sao lại không biết dùng súng?"

JungKook nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: "Tôi bị phạt quá nhiều, không tham gia đầy đủ các buổi học đó"

"..."

"Anh biết tôi không thể dùng nó mà sao vẫn đưa cho tôi?"

"Những người nghiện game, đặc biệt là game sinh tồn thường rất hứng thú với các loại súng. Sẵn sàng với tay sử dụng mặc dù bản thân chưa từng trải nghiệm bao giờ"

----------

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!