Mình lấy sủi cảo để bù được không?
Bà ngoại? Trong mắt Phó Tư Điềm tràn ngập dấu chấm hỏi.
Thời Ý nâng tay kia lau sạch bên má còn lại của Phó Tư Điềm, thu tay lại, đầu ngón tay dính chút trắng.
"Đừng kêu dì."
Cô ấy đi lại bồn rửa chén để rửa tay.
Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm bóng lưng của Thời Ý, dùng cổ tay sạch sẽ chạm vào bên má của mình, gợn sóng trong lòng từng đợt từng đợt lan ra. Phiền muộn nảy sinh do ban nãy nghĩ đến mẹ tan đi, cô cười cong mắt, nhẹ giọng mắng yêu: "Cậu cũng chiếm tiện nghi mình."
Thời Ý quay người lại, nhướng mày nói: "Cũng?"
"Vậy là cậu thừa nhận trước đó cậu chiếm tiện nghi mình?"
Không phòng bị bị gậy ông đập lưng ông, Phó Tư Điềm nhìn vào đôi mắt chứa đựng ý cười của cô ấy, đầu hàng, phì cười hai tiếng, cúi đầu cắt dải bột dài trong tay, "Vậy mình cho bạn nhỏ nghịch ngợm của mình một món đồ chơi này."
Thời Ý mỉm cười theo, yên tâm. "Cậu cũng rất giỏi thừa dịp mà lên đó."
"Vậy cậu có muốn thuận thế mà xuống không?" Phó Tư Điềm cắt bột thành từng nắm nhỏ, cầm một viên đưa cho Thời Ý.
Thời Ý thắc mắc: "Sao đó?"
Khóe môi Phó Tư Điềm vểnh lên cao, nói một cách hiển nhiên: "Cho cậu chơi."
Thời Ý ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy hoang mang và khinh bỉ, Phó Tư Điềm vờ bình tĩnh đối mặt với cô ấy, nhưng thật ra lỗ tai đã bắt đầu nóng lên.
Đùa giỡn như vậy có phải hơi thân mật quá không?
Cũng may khi Phó Tư Điềm sắp không kiên trì nổi nữa, Thời Ý đưa tay cầm lấy viên bột. "Mình muốn học cách cán vỏ bánh sủi cảo." Cô ấy nói một cách nghiêm túc.
Giọng Phó Tư Điềm thoải mái: "Vậy để mình dạy cho cậu."
Cô rắc bột mì lên thớt, lấy một viên bột mì đặt lên ấn dẹp, làm mẫu cho Thời Ý xem, vừa cán vừa giải thích cho Thời Ý. Không bao lâu sau một chiếc vỏ bánh sủi cảo hình tròn ở giữa dày xung quanh bao lại xuất hiện dưới cây cán bột của Phó Tư Điềm.
Thời Ý cảm thấy đây quả là một chuyện đơn giản, chỉ nhìn một lần đã quyết định ra tay.
Kết quả lại một lần nữa khiến cô ấy phát hiện, cô ấy thật sự không có chút thiên phú nào trong phương diện bếp núc cả. Cô ấy hoàn toàn không có cách nào phối hợp hai tay vừa trở mặt bột vừa xoay chuyển cây cán bột giống Phó Tư Điềm, vừa mới bắt đầu cán được hai cái, da sủi cảo đã bị cô ấy làm rách.
Phó Tư Điềm buồn cười, Thời Ý mặt vô cảm nhìn chằm chằm cô.
Phó Tư Điềm vội mím môi nhịn cười, nhưng tự Thời Ý lại không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Cậu cán đi." Cô ấy bỏ cây cán bột xuống tránh ra chỗ khác, còn tiện tay đem viên bột mì ra ngoài, "Cậu không muốn thử lại sao." Phó Tư Điềm vội dỗ dành.
"Không thử nữa." Thoạt nhìn cô ấy không có vẻ gì là không vui, "Bột cứ đem luộc là sẽ chín à?"
"Đúng rồi."
"Vậy để mình nặn con thỏ cho cậu ăn."
Phó Tư Điềm ngẩn người, nở nụ cười, "Được."
Cô đoán Thời Ý nhất định đã quên rằng bột luộc chín không nhân không vị, chắc chắn ăn không ngon. Nhưng khi cô nhìn thấy Thời Ý nhào nặn viên bột, khuôn mặt trầm tĩnh thường ngày lại lộ ra vẻ trẻ con hiếm thấy, cô lại ngẩn ngơ cảm thấy bản thân mình đã ăn được viên bột này.
Là vị ngọt.
Cô nhẹ nhàng rửa tay sạch, cầm điện thoại của mình chụp hình Thời Ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!