Chương 47: (Vô Đề)

Trông có vẻ sờ rất đã.

Một dòng nước ấm chảy trong lòng Thời Ý, cô ấy kìm lòng không đậu ôm chặt Phó Tư Điềm, cúi đầu, vùi nửa khuôn mặt vào vai Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm căng thẳng đến suýt ngừng thở, sợ rằng hơi thở của mình sẽ quấy nhiễu Thời Ý. Cô chưa từng cảm nhận được nhịp tim Thời Ý một cách rõ ràng như vậy – chỉ ngăn cách bởi hai khoang ngực mỏng manh, chân thực kề cận cùng trái tim đang nhảy lên của cô.

Giống như ảo giác, lại không giống như là ảo giác; giống tiếng vang, nhưng cũng giống lời hồi đáp. Trong yên lặng, gần gũi nhau.

Vài giây sau, Thời Ý cười một tiếng thật nhẹ, ngẩng đầu lên từ vai cô, thoáng buông cô ra. Phó Tư Điềm trải qua xúc động bèn sinh ra ngượng ngùng, vòng tay cũng vội thuận thế buông cổ Thời Ý ra, ngoan ngoãn ngồi trở lại đối diện Thời Ý.

Mặt đỏ tới mang tai, không dám nhìn biểu cảm của Thời Ý.

Thời Ý phát hiện ra, có chút buồn cười. Người yếu đuối là mình, mình còn chưa xấu hổ, sao cậu ấy lại xấu hổ trước rồi.

"Cậu muốn làm ba mẹ mình hả?" Thời Ý thích thú.

Phó Tư Điềm nhìn về phía cô ấy, bộ dạng cắn môi trông vẫn ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu rất kiên quyết.

Ánh mắt Thời Ý lém lỉnh, "Cậu có chắc là cậu không phải đang chiếm tiện nghi mình không?"

Mắt Phó Tư Điềm chớp chớp, vẻ mặt mờ mịt.

"Nào, gọi ba đi con?" Thời Ý làm mẫu cho cô.

Ngay lập tức Phó Tư Điềm mở to đôi mắt hạnh, "Mình không có... Ý mình không phải vậy..."

Khóe môi Thời Ý xuất hiện độ cong vui vẻ, Phó Tư Điềm biết Thời Ý đang trêu mình, cũng không khỏi cười theo, cả người thả lỏng.

Thời Ý khi yếu đuối rất dễ gần, nhưng cô thà rằng Thời Ý vẫn luôn có thể ung dung bình tĩnh mà cười nói với mình như vậy. Chỉ cần cô ấy vui vẻ, những thứ khác đều không quan trọng.

Cô vô thức vuốt ve đầu ngón tay, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại chút cảm giác ẩm ướt. Phó Tư Điềm sực nhớ ra vội nhắc nhở: "Thời Ý, cậu có muốn sấy tóc trước không, tóc ướt ngồi điều hòa không tốt, dễ bị đau đầu."

"Ừ." Ban nãy là do sốt ruột muốn đi ra xin lỗi.

Thời Ý đứng dậy bật đèn, khoảnh khắc ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, sự dịu dàng đã từng giống như một giấc mơ vừa nãy bỗng bị ánh sáng mơ hồ khiến con người ta thanh tỉnh, bầu trời sao phai mờ dần di. Phó Tư Điềm hơi ngửa đầu, cảm thấy mất mác.

Thời Ý nhìn thoáng qua, động tác tắt đèn chiếu sao hơi khựng lại, đột nhiên hỏi: "Nghe tin tức nói, 19 giờ 18 phút ngày 9 tháng 7 sẽ có siêu trăng, cậu có muốn cùng nhau đi xem không?"

Siêu trăng? Cô từng nghe đến nhưng chưa từng thấy qua. Phó Tư Điềm gật đầu.

Thời Ý tắt máy chiếu sao rồi ra ngoài, tùy tiện nói: "Hôm đó vừa hay là chủ nhật, tụi mình có thể ăn cơm sớm chút rồi đi lên đỉnh núi công viên xem."

Phó Tư Điềm nghe theo, "Được."

Cho đến tận khi đi tắm, Phó Tư Điềm nhớ lại từ đầu đến cuối cuộc tâm sự cùng Thời Ý đêm nay, sự dịu dàng rất dễ nhận ra mà Thời Ý dành cho mình, tim vẫn đập nhanh như trước, niềm yêu thích không thể ngăn lại được.

Giống như một kẻ ngốc vui vẻ vậy.

Trong lúc lau khô người, cô vẽ một vài khuôn mặt tươi cười xấu xí lên tấm gương phủ đầy hơi nước. Mặc quần áo quay về phòng sấy tóc, vừa sấy vừa chơi điện thoại, Trần Hi Trúc gửi tin nhắn hỏi thăm cô: "Xem chưa? Thành quả chiến đấu ra sao?"

Lúc này Phó Tư Điềm mới nhớ đến dự định vốn định thực hiện đêm nay.

Mùi dầu gội giống của Thời Ý quẩn quanh bên chóp mũi, cảm giác được Thời Ý tựa vào nơi bả vai dường như vẫn còn sót lại. Trong tiếng ồn của máy sấy tóc, Phó Tư Điềm hồi tưởng lại tiếng tim đập cực kỳ gần nhau của hai người lúc nãy.

"Chưa xem, có chút chuyện xảy ra."

Không rõ là do lý trí đang suy xét hay là do lo sợ bong bóng hồng sẽ biến mất. Cô nói với Trần Hi Trúc: "Kỳ thực tập hè vẫn còn nhiều ngày, mình không muốn gấp gáp như vậy."

"Mình định đợi thêm một thời gian, thân thiết hơn chút, chắc ăn thêm chút nữa rồi mới hỏi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!