Chương 40: (Vô Đề)

Tất cả những vì sao đều thuộc về cậu.

"Chụp lén ảnh của nữ sinh lại còn đăng lên mạng xã hội, không lịch sự cũng không chu đáo."

"Nếu thích thật, hẳn là lúc ấy nên đứng trước mặt cậu mà xin thông tin."

"Làm như vậy rõ ràng là không thẳng thắn cũng không dũng cảm."

Có vẻ như Thời Ý thực sự nghiêm túc phân tích cho cô nghe lí do vì sao cảm thấy nam sinh này không tốt, không khác gì một người bạn bình thường, một người bạn thân thiết...

Trái tim vừa lên cao của Phó Tư Điềm lại rơi xuống.

Thậm chí rơi vô cùng thấp, "Thời Ý, cậu thích người dũng cảm sao?"

Dựa theo những gì Thời Ý nói, người không thẳng thắn cũng không dũng cảm – mình cũng như vậy.

Dường như Thời Ý hơi khó hiểu với câu hỏi của cô, dừng vài giây mới trả lời lại, "Định nghĩa của thích là gì?"

"Dùng từ đánh giá cao thì thích hợp hơn, phẩm chất dũng cảm, ai mà không đánh giá cao chứ."

Phó Tư Điềm dừng ở hai chữ "dũng cảm" này, ánh mắt dần tối lại.

Vậy thì, định nghịa của dũng cảm lại là gì? Nếu cô lấy hết can đảm để theo đuổi giấc mộng đẹp này, thì đó là tham lam, hay là dũng cảm?

Trần Hi Trúc vẫn còn đang quan tâm diễn biến tiếp theo, Phó Tư Điềm kể vắn tắt phản ứng của Thời Ý cho cô ấy nghe, Trần Hi Trúc lại bắt đầu tạo ra giấc mơ cho cô: "Phản ứng của Thời Ý tuyệt đối vượt qua giới hạn của một người bạn bình thường!"

Trái tim Phó Tư Điềm loạn cả lên, dựa vào tường ngồi yên trong chốc lát, xoa trán rồi ngồi vào bàn học, ép bản thân tập trung ôn bài.

Không thể nghĩ linh tinh. Diễn quá nhiều rồi. Cô cảnh cáo chính mình. Nhưng tâm tư vẫn không khống chế được mà bay tới bay lui.

Kết cục của việc suy nghĩ nhiều chính là môn này cô ôn không tốt, có vài câu chọn đáp án không chắc chắn lắm. Thi xong cô đùa với Trần Hi Trúc, bắt cô ấy chịu trách nhiệm. Trần Hi Trúc đùn đẩy sạch trách nhiệm, cười nhạo cô rằng cô ấy không chịu trách nhiệm được, hồ nước mùa xuân này của thiếu nữ, ai khuấy động thì tìm người đó chịu trách nhiệm.

Phó Tư Điềm cắn môi cười, nói không lại cô ấy.

Sinh viên năm tư đã ra trường, lịch phân bổ lại ký túc xá đã được đưa ra trước kỳ nghỉ. Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ muốn đợi đến ngày hôm sau sau khi thi xong mới chuyển ký túc xá, Phó Tư Điềm và Thời Ý đều không có ý kiến, chỉ đến lấy chìa khóa ký túc xá bên chỗ dì quản lý, thỉnh thoảng sang sắp xếp trước một ít đồ đạc.

Xế chiều ngày 2 tháng 7, còn hai ngày trước khi thi môn cuối cùng – lịch sử cận đại. Thời Ý mang theo tài liệu ôn tập đã in đi đến ký túc xá mới, cô ấy phát hiện ban công ký túc xá mới chưa có người ở này có tầm nhìn trống, đối diện phía xa xa là biển rộng bao la, thích hợp ôn bài một mình, cũng thích hợp để thả lỏng tâm tình.

Cô ấy đi thang máy đến lầu 15, cửa ký túc xá 1510 khép hờ. Đẩy cửa ra, mượn ánh sáng ngoài hành lang, cô ấy nhìn thấy một bóng dáng gầy gò đứng im trên ban công quay lưng về phía mình.

Là Phó Tư Điềm.

Sao không bật đèn? Thời Ý khép cửa, sợ dọa đến Phó Tư Điềm, vì vậy lên tiếng gọi cô trước: "Tư Điềm?"

Có vẻ như Phó Tư Điềm đang vô cùng thất thần, không có phản ứng.

Thời Ý mò mẫm đi đến phía sau cô, lại gọi thêm một tiếng, "Tư Điềm."

Phó Tư Điềm rõ ràng bị giật mình. Cả người cô run lên, quay đầu, mắt trợn tròn, đôi môi nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, vừa hốt hoảng vừa đáng yêu.

Giống một con thỏ con đang hoảng sợ.

Thời Ý nhẹ giọng, "Là mình."

Phó Tư Điềm vẫn chưa hết bàng hoàng, nhìn thấy rõ là Thời Ý, mặt càng bị thiêu đốt hơn, "Mình xin lỗi... có phải mình làm cậu giật mình không?"

Thời Ý buồn cười, "Không phải là mình làm cậu giật mình hay sao?"

Đôi mắt Phó Tư Điềm ướŧ áŧ, "Là do mình phản ứng thái quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!