Phó Tư Điềm cuộn lại trong lòng cô ấy.
Phó Tư Điềm ít chụp ảnh, đối mặt với ống kính của Thời Ý có chút cứng ngắc. Ngón tay Thời Ý chỉ sang bên phải bờ cát, Phó Tư Điềm nhìn theo.
Bên phải bờ biển rộn ràng nhộn nhịp, nơi nơi đều là bóng người, có những đôi tình nhân đang đi dạo, những đứa bé đang chơi xúc cát, còn có những nhóm bạn trẻ chơi súng nước đùa giỡn rượt đuổi nhau. Thời Ý muốn cô nhìn cái gì?
Cô quay đầu lại, phát hiện Thời Ý đã thay đổi vị trí, đứng chéo về hướng đối diện. Cô ấy hạ thấp ống kính, làm dấu OK với cô.
Phó Tư Điềm hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại, cúi đầu mỉm cười.
Thời Ý nâng ống kính lên, lại một dấu OK hài lòng.
Đi đi dừng dừng, lúc đứng lúc ngồi, sắc trời dần tối, nhiệt độ quanh người Phó Tư Điềm ấm dần, cơ thể và biểu cảm lại càng lúc càng thả lỏng, càng lúc càng quyến rũ thướt tha. Thời Ý đang nhìn cô, hơn nữa chỉ nhìn mỗi cô, chỉ cần nghĩ đến điều này lòng cô lại rạo rực. Cô không biết khi nào mới có cơ hội tiếp theo giống như vầy, cô muốn thể hiện bản thân với Thời Ý, cho cô ấy nhìn thấy vẻ đẹp chỉ muốn thuộc về cô ấy.
Thời Ý lúc thì đi lúc thì ngồi xổm, không biết đã chụp được bao nhiêu tấm.
Cô ấy cúi đầu xem lại ảnh chụp, gió biển khiến làn váy của cô ấy phấp phới, mái tóc dài tung bay, che khuất tầm nhìn, một tay cô ấy ấn nút bấm trên máy chụp hình, tay còn lại thờ ơ vén tóc lên.
Dưới bầu trời đỏ rực, dáng vẻ tập trung của cô ấy, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.
Phó Tư Điềm vô thức cắn môi, di chuyển đến bên cạnh Thời Ý, giả vờ xem máy ảnh cùng với Thời Ý. "Thời Ý..." Cô nhỏ giọng gọi.
Ánh mắt Thời Ý từ máy ảnh dời lên, Phó Tư Điềm hỏi: "Tụi mình chụp chung một tấm được không?"
Thời Ý nhanh như chớp, "Được chứ." Cô ấy nhìn xung quanh, vẫy tay với Tùy Mộng đang đứng gần nhất.
Tùy Mộng lon ton chạy tới, "Sao đó?"
"Đàn chị chụp giúp tụi em một tấm được không?" Thời Ý hỏi.
"Không thành vấn đề." Tùy Mộng sảng khoái nhận máy ảnh, tìm vị trí lấy khung hình đẹp nhất, gợi ý với hai người: "Qua bên rạn đá ngầm chụp nha?"
"Vâng." Ba người đi về phía rạn đá ngầm.
Tùy Mộng dừng lại ở khoảng cách vừa đủ, Phó Tư Điềm và Thời Ý đi tiếp về phía trước, bước lên rạn đá ngầm. Hai người đứng cạnh, cách nhau một cánh tay, sau lưng là những con sóng màu cam và bầu trời liền mạch với nhau, cảnh đẹp, người cũng đẹp.
Có điều, "Hai đứa không định tạo dáng gì hay sao? Cứ đứng phỗng ra như vậy?" Tùy Mộng cau mày hét lên.
Thời Ý liếc nhìn Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm chật vật: "Phải... phải làm tư thế gì bây giờ?"
Vừa rồi không phải biểu hiện rất tốt hay sao? Thời Ý buồn cười, "Ngồi xuống đi, cứ tỏ ra bình thường."
Cô ấy khép khép váy, khuỵu gối ngồi xếp bằng xuống, vòng eo xinh đẹp, mắt nhìn vào ống kính của Tùy Mộng, rất thả lỏng nhưng vẫn không mất đi sự duyên dáng. Phó Tư Điềm thu lại ánh mắt, ngồi xuống giống Thời Ý, vẫn cách cô ấy một cánh tay.
Không biết Tùy Mộng đã chụp được bao nhiêu tấm, gọi hai người: "Đổi tư thế."
Phó Tư Điềm nghiêng đầu dùng ánh mắt hỏi Thời Ý, Thời Ý trầm tư, vén váy, làm tư thế ngồi, nhích lại gần Phó Tư Điềm. Trong tiếng tim đập của Phó Tư Điềm, cô ấy duỗi tay ra, nửa người trên hơi nghiêng, rất tự nhiên ôm lấy vai Phó Tư Điềm, bình thản dựa vào.
Tóc dài buông xuống đầu vai Phó Tư Điềm, bay nhẹ theo gió, như có như không quệt vào vai và cổ Phó Tư Điềm.
Toàn thân Phó Tư Điềm căng thẳng, nóng bừng cả đầu. Nơi mà cánh tay của cô đang dán vào hình như là... không được, quá mạo phạm, không được nghĩ nữa. Phó Tư Điềm hơi hơi rụt tay lại, không dám cử động, gần như quên cả thở.
Vài giây sau, Thời Ý kỳ quái: "Đàn chị kêu cậu nhìn vào ống kính."
Mặt Phó Tư Điềm đỏ tới mang tai. Cổ họng di chuyển, quay đầu, điềm nhiên như không nở một nụ cười trước ống kính.
Nếu Thời Ý nghe được tiếng tim đập của cô, chắc chắn sẽ phát hiện giờ phút này cô bất thường đến mức nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!