Chương 31: (Vô Đề)

Cậu có muốn theo đuổi cậu ấy thử không?

"Không phải." Thời Ý giúp cô cột tạp dề xong, lơ đễnh trả lời, "Lộc Hòa đã tới vài lần."

Phó Tư Điềm buộc miệng hỏi xong đã cảm thấy không ổn, hối hận muốn cắn đứt lưỡi của mình. Vì sao lại muốn hỏi một câu ngu xuẩn như vậy, thật sự cho rằng Thời Ý đối xử đặc biệt với mình hay sao?

Nước trong nồi vẫn đang nổi bọt sôi sùng sục, bong bóng hồng trong lòng cô lại chẳng còn chút nào.

"Sao vậy?" Thời Ý lấy chén đũa trong tủ ra.

Phó Tư Điềm che giấu mất mác, ra vẻ tự nhiên trả lời: "Không có, mình hỏi bừa thôi."

"Có điều nếu là ngủ lại, thì cậu là người đầu tiên." Thời Ý đóng cửa tủ, thuận miệng nói thêm.

Động tác bỏ mì của Phó Tư Điềm chững lại, trái tim và nước lại bắt đầu sục sôi. Tiếng bong bóng ùng ục không biết là từ trong nồi phát ra, hay là từ trong lòng cô phát ra.

"Mình ngủ rất ngoan, không ngáy cũng không nghiến răng." Phó Tư Điềm nhỏ giọng thì thầm.

Thời Ý không để bụng: "Không sao, phòng cách âm rất tốt."

Phó Tư Điềm nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô ấy, đôi mắt tối lại, "Sau này tụi mình ở chung ký túc xá thì có sao đó." Quả nhiên Thời Ý không có ý định ngủ cùng cô.

"Ừ ha." Thời Ý có chút sửng sốt, "Vậy mình có nên nhân tối nay kiểm tra một chút không đây?"

Cổ họng Phó Tư Điềm căng chặt, "Ah" một tiếng, giọng điệu bình tĩnh: "Vậy cậu đến đi." Tay đặt trên nắp nồi cũng quên thu lại.

Cô dựng thẳng lỗ tai chờ Thời Ý trả lời, Thời Ý đương nhiên không cho là thật, mà chỉ hỏi, "Phòng khách cũng được quét dọn thường, cậu có sợ ngủ một mình không?"

Cô lớn như vậy rồi, tất nhiên là không sợ. Nhưng mà, nếu sợ, thì Thời Ý định làm thế nào?

Phó Tư Điềm cảm thấy bản thân hết thuốc chữa, nhưng cô vẫn nghe thấy chính mình không biết mắc cỡ mà thốt ra khỏi miệng: "Mình ngủ với cậu được không?"

Con gái... Ngủ với nhau cũng rất bình thường đi? Cô sẽ vô cùng ngoan ngoãn.

Cô không dám nhìn sắc mặt của Thời Ý, tim treo trên cao, độ ấm toàn thân tăng lên, khô khốc không chịu được. Có một loại cảm giác vừa được giải thoát vừa hối hận.

Thời Ý khó xử, nhưng trông vẻ căng thẳng hiện rõ của Phó Tư Điềm, lại có hơi mềm lòng. Cô ấy nhìn ra được Phó Tư Điềm là người rất sợ từ chối người khác, cũng như rất sợ bị người khác từ chối.

Thật ra cô ấy không thích ngủ cùng người khác, quá thân mật.

"Được." Thời Ý cụp mắt, cầm chén đũa đặt xuống bên cạnh nồi của Phó Tư Điềm.

Ánh mắt Phó Tư Điềm sáng lên, vui mừng hiện lên trên mặt khó có thể che giấu.

Thời Ý nghi hoặc, vui vậy à?

"Tướng ngủ của mình không tốt như cậu đâu." Thời Ý tuyên bố trước.

"Không sao không sao, mình ngủ sâu lắm." Trong giọng nói của Phó Tư Điềm đều là ý cười.

"Vậy mình đi ôm chăn sang phòng ngủ." Thời Ý xoay người đi ra ngoài.

Cả trái tim Phó Tư Điềm đều bay lên trời, nhưng cô không có cách nào ôm thỏ bông lăn lộn mấy vòng như mọi khi, chỉ đành thừa dịp Thời Ý không nhìn thấy, che mặt càn rỡ cười ngây ngô.

Bắt đầu có chút hối hận ban nãy quá qua loa vơ đại áo ngủ.

Mì chín tới, Phó Tư Điềm vớt ra, chan nước súp, bưng ra bàn chuẩn bị đi gọi Thời Ý.

Điện thoại đột nhiên rung lên. Vào giờ này, Phó Tư Điềm nghĩ chỉ là điện thoại làm phiền vang một tiếng rồi cúp, không ngờ là tin nhắn của Trần Hi Trúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!