Chương 30: (Vô Đề)

Sự lăng trì ngọt ngào.

Đôi mắt Phó Tư Điềm sáng lên, vội vàng trả lời: "Làm đến tháng 10 rồi."

Thời Ý mím môi, đi đến ngồi xuống đối diện cô, cầm dao rọc giấy trên bàn và mấy tờ chứng từ kế toán, "Phải làm xong trong tối nay sao?"

Phó Tư Điềm nếu còn không hiểu ý Thời Ý thì đúng là ngu ngốc.

"Thời Ý, không cần, cậu mau đi ngủ đi, mình làm thêm lát nữa là xong rồi. Đàn chị có đưa cho mình một bản đã làm xong của bạn học khác, mình đối chiếu làm theo là được."

Thời Ý giống như không nghe vào tai, "Mình dán chứng từ, cậu chép sổ."

Môi Phó Tư Điềm động đậy, muốn khuyên thêm, nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của Thời Ý, lòng có chút trống rỗng, lại có chút ngọt ngào. Cô thỏa hiệp, lấy giấy thừa trên bàn lót xuống bậc thềm, mời Thời Ý: "Vậy... vậy cậu ngồi đây đi, ngồi chồm hổm tê chân lắm."

Thời Ý trái lại không khách khí, đứng lên đi đến bên cạnh cô. Hai người ngồi song song trước bàn, cúi đầu làm việc.

Tiếng cắt giấy "sột soạt sột soạt" và tiếng bút "xoẹt xoẹt xoẹt" xen kẽ nhau vang lên liên tiếp trong không gian im lặng. Phó Tư Điềm chép được hai dòng sổ nhật ký liền lén nhìn Thời Ý một cái, luôn cảm thấy mình nên nói gì đó. Lại nhìn lén thêm lần nữa, Thời Ý quay đầu qua, đúng lúc tóm được cô.

Trong lúc bối rối, Phó Tư Điềm nở một nụ cười rất vô tội.

Thời Ý dời mắt đi, "Không làm ở ký túc xá là vì sợ làm ồn đến người khác sao?"

"Ừ, tiếng cắt giấy có hơi lớn."

"Giúp đỡ người khác, chứ không phải là kêu cậu làm khó chính mình."

Phó Tư Điềm đến lúc này dường như hiểu ra Thời Ý đang để ý chuyện gì, "Thời Ý, cậu cảm thấy mình không nên nhận lời với đàn chị à?" Cô ngập ngừng hỏi.

"Mình cảm thấy không quan trọng." Nét mặt của Thời Ý bị mái tóc che khuất.

Quả nhiên là chuyện này. Phó Tư Điềm ngập ngừng giải thích: "Mình cũng từng định từ chối, nhưng mà... đàn chị đối xử với mình rất tốt, rất săn sóc, mình..."

Thời Ý nhạt giọng hỏi lại: "Trong tiêu chuẩn của cậu, có ai là đối xử không tốt với cậu không?"

Phó Tư Điềm hé môi không nói nên lời. Thời Ý lờ đi, môi mỏng mím thành một đường.

Phó Tư Điềm cầm cán bút, nhìn cô ấy vài giây, gục đầu xuống, kiềm nén xấu hổ, thì thầm nói ra miệng: "Nhưng mà..."

"Cậu tốt với mình nhất."

Bàn tay đang cắt giấy của Thời Ý dừng lại một chốc, dùng khóe mắt nhìn trộm Phó Tư Điềm. Lỗ tai nhỏ đã hoàn toàn biến thành màu đỏ của Phó Tư Điềm lộ ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp như muốn chôn vào sổ.

Hờn dỗi trong lòng Thời Ý đột nhiên tan đi rất nhiều.

"Mình không tốt với cậu." Động tác trên tay cô ấy tiếp tục, đáp lại một câu không nghe ra cảm xúc.

Phó Tư Điềm như được đại xá, đôi mắt gợn sóng, cắn môi cười nhìn cô ấy.

Thời Ý không nhìn cô, im lặng một chút mới nói tiếp: "Biết cách từ chối người khác sao cho thỏa đáng, cũng là một loai năng lực sinh tồn quan trọng."

Phó Tư Điềm ngoan ngoãn trả lời: "Mình biết rồi, lần sau mình sẽ mạnh dạn hơn."

Không phải cô không ý thức được vấn đề này. Có điều mỗi lần đối diện với gương mặt tha thiết chân thành của đối phương, cô lại ngại ngùng. Sợ rằng từ chối sẽ khiến đối phương bối rối, sẽ khiến đối phương nảy sinh ấn tượng không tốt với mình.

Thời Ý hừ một tiếng không rõ ràng, từ chối cho ý kiến. Nhưng sắc mặt cuối cùng cũng sáng lại.

Thời gian yên lặng trôi qua trong tiếng cắt giấy, từng dãy từng dãy số được viết xuống, khi tất cả chứng từ đã được ghi chép dựa theo thu, chi, chuyển khoản, sắp xếp theo thứ tự dán thành sách xong, kim đồng hồ đã chỉ hai giờ.

Phó Tư Điềm nhìn Thời Ý duỗi lưng, ngửa đầu thả lỏng cổ, sắc mặt có chút mệt mỏi, vừa đau lòng vừa ngại ngùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!