Thời Ý, cậu đang không vui sao?
Thời Ý cầm hoa trong lòng bàn tay, tim Phó Tư Điềm nhẹ nhõm, lúm đồng tiền lấp ló. Cách nửa người, cô ngồi xuống cạnh Thời Ý.
"Hoa ở đâu ra vậy?" Thời Ý tùy tiện hỏi.
Lý trí Phó Tư Điềm quay về, hết sức tự nhiên trả lời: "À, là... là đoàn thể mình tham gia phát đó." Con gái tặng hoa cho con gái vẫn là quá đột ngột đi?
Thời Ý nhướng mày: "Rồi cậu chuyển qua cho mình?"
Phó Tư Điềm chưa kịp phòng bị, trở nên khẩn trương: "Mình, mình tiện tay lấy, mình nghĩ cậu nhìn thấy sẽ vui hơn chút."
Ngữ khí của Thời Ý nhạt đi nhiều: "Thế cậu thấy mình có vui không?"
Mới nãy có? Bây giờ hình như không có? Phó Tư Điềm không biết làm sao, lúm đồng tiền biến mất, mắt ươn ướt, hai tay đặt trên đầu gối xoắn lấy ống quần trong vô thức.
Cực kỳ giống con thỏ con bị bắt nạt. Rất đáng yêu.
Thời Ý hài lòng, tiếng cười rất nhẹ phát ra: "Hoa không có, biểu cảm của cậu thì có."
Phó Tư Điềm kinh ngạc.
Thời Ý rũ mắt, hơi nghiêng người, vươn tay, đầu ngón tay dừng trên nút áo khoác của cô, "Chạy xuống gấp lắm hay sao? Cài nhầm nút rồi."
Phó Tư Điềm nghe thấy trái tim vừa mới ổn định của mình lại bắt đầu đập loạn xạ. Cô nhìn hàng lông mi của Thời Ý gần trong gang tấc, nhìn đầu ngón tay thon dài trắng trẻo của cô ấy chạm lên nút áo của mình, không kiềm chế được mà nín thở.
Thời Ý rút tay về, Phó Tư Điềm đưa tay đặt lên nút áo mà Thời Ý vừa chạm qua.
"Hù dọa mình vui lắm hay sao?" Giọng cô ấm áp mềm mại, nghe như nuông chiều, cũng nghe như đang làm nũng.
Thời Ý cong môi ngầm thừa nhận.
Phó Tư Điềm phát hiện cảm xúc của Thời Ý dành cho mình dường như thoải mái hơn một chút. Hai người bọn họ đã thân thiết hơn rồi sao?
Cô thầm vui mừng, đưa tay cài lại nút áo mà Thời Ý chỉ. Bỗng nhiên, cô nhớ ra chuyện gì đó, nhè nhẹ xoay lưng qua. Bóng đêm mờ ảo, xung quanh không có ai khác, Phó Tư Điềm vẫn đỏ mặt. May là áo khoác dày, Thời Ý không nhìn ra – cô quên mặc nội y rồi.
Thời Ý thu hết vào mắt hành động lén lút của cô, khóe môi càng cong lên. Cô ấy nhìn bó hoa baby trong tay, bỗng nhiên nói: "Lộc Hòa bảo là, cậu ấy nghe thấy cậu cãi nhau với bạn cùng phòng."
Động tác cài nút của Phó Tư Điềm dừng lại, ân cần trả lời: "Thời Ý, cậu không cần để ý những điều người khác nói."
Thời Ý lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, thậm chí lộ ra chút đạm bạc, "Mình không để ý, mình không phải kiểu sẽ vì một người không quan trọng mà thiệt thòi chính mình." Dừng một chút, cô ấy lại ung dung nói tiếp: "Nhưng cậu chính là kiểu người như vậy."
Nụ cười của Phó Tư Điềm hơi nhạt dần, Thời Ý lại hỏi: "Cãi nhau không sợ ư?"
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng, Phó Tư Điềm nghe ra được sự quan tâm bên trong. "Sợ." Phó Tư Điềm thật thà.
Cô hiểu tính cách của bản thân – quá để ý cái nhìn của người khác đối với mình. Nếu được, cô hi vọng tất cả mọi người có thể cảm thấy cô là người tốt, là một người dễ chung sống.
"Nhưng mà, cậu ta không được phép nói cậu." Âm thanh Phó Tư Điềm rất nhẹ nhưng cũng rất kiên định.
"Nói mình thì sao?" Thời Ý hứng thú.
Phó Tư Điềm gục đầu che giấu gương mặt ửng hồng, ngập ngừng nửa ngày mới nói: "Chúng ta là bạn bè mà, không phải sao?"
Một câu nói nhẹ nhàng, như truyền đến từ quá khứ xa xăm, xuyên qua đường hầm thời gian dài đằng đẵng, lại trở về trong tai Thời Ý.
Rất nhiều năm trước, cô hỏi cô bé đang cởϊ áσ trước mặt mình, lộ ra cả người tím bầm: "Tại sao lại che cho mình?" Cô bé kia gục đầu xuống, giọng nói dịu dàng yếu ớt, cũng nói với cô ấy y như vậy: "Chúng ta là bạn bè mà, không phải sao?"
Tên đã không phải là cái tên kia nữa, nhưng đồ ngốc vẫn là đồ ngốc đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!