Vậy cậu sẽ từ chối mình ư?
Kinh trập tháng 3, Thân Thành chính thức bước vào mùa xuân, những cơn mưa nhỏ rào rạt, dừng rồi lại rơi, thật hiếm hoi mới có được một ngày trời quang mây tạnh.
Chiều thứ bảy, Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc không đi làm thêm, hẹn nhau đến thư viện tự học. Một giờ rưỡi chuẩn bị ra khỏi cửa, Phó Tư Điềm nhận được một bông hoa hồng và mấy viên kẹo của văn phòng nam sinh tặng, nói là ngày nữ thần bảy tháng ba, toàn thể nam sinh trong văn phòng tặng quà cho nữ sinh.
Trước giờ Phó Tư Điềm chỉ biết ngày Quốc tế phụ nữ 8-3, lần đầu tiên nghe thấy ngày nữ thần bảy tháng ba này, cảm thấy có chút mới mẻ. Cô nói cám ơn, cầm kẹo ra khỏi cửa.
Rẽ qua đoạn đường chỗ sân thể dục, bóng dáng quen thuộc của Trần Hi Trúc rơi vào tầm mắt. Động tác dưới chân Phó Tư Điềm nhanh hơn, đang định đuổi theo cô ấy, thì thấy Trần Hi Trúc như người mất hồn, lao thẳng lên thanh chắn xe máy lưu thông. "Rầm" một tiếng, Trần Hi Trúc nhào về phía trước, ngã sấp xuống.
Phó Tư Điềm hoảng sợ, quăng xe đạp còn chưa kịp dừng hoàn toàn, chạy đến bên cạnh cô ấy, "Cậu có sao không?"
Trần Hi Trúc ngẩng đầu nhìn thấy Phó Tư Điềm, cắn răng chịu đựng, vừa đau vừa xấu hổ. "Không... sao..." Cô ấy hít một hơi trả lời.
Phó Tư Điềm dìu cô ấy đứng lên, "Bị thương ở đâu không?"
Trần Hi Trúc lắc đầu, nhìn chung cô ấy cũng đã phản ứng rất nhanh, "Chỗ này trầy da xíu thôi." Cô ấy mở lòng bàn tay cho Phó Tư Điềm xem.
"Đi phòng y tế nha?"
Trần Hi Trúc cự tuyệt: "Trường tụi mình làm gì có phòng y tế." Cô ấy dựng xe đạp lên, ra vẻ thoải mái đáp: "Không sao đâu, tới thư viện mượn hộp thuốc của cô Lưu là được rồi."
Phó Tư Điềm quan sát từ trên xuống dưới, thấy cô ấy thật sự không bị gì nghiêm trọng mới yên tâm. Hai người vào thư viện mượn cồn và tăm bông, Phó Tư Điềm giúp cô ấy sát trùng chỗ bị trầy da, nửa quở trách nửa quan tâm, "Chạy xe thì lo mà nhìn đường, cậu đang nghĩ cái gì mà lơ mơ như vậy? Lần này chỉ bị thương nhẹ, lần sau thì sao?"
Trần Hi Trúc bị đau nhỏ giọng xuýt xoa, cũng không trả lời.
Phó Tư Điềm khó khi thấy cô ấy nghe lời như vậy, nhẹ tay hơn: "Đau lắm hả?"
Trần Hi Trúc lắc đầu.
Cô ấy nhìn động tác cẩn thận của Phó Tư Điềm, im lặng vài giây đột nhiên nói: "Mình cảm thấy đàn chị của mình yêu đương rồi."
"Là đàn chị cậu hay nhắc tới à?"
"Ừm."
"Cậu thấy người chị ấy quen không tốt hay sao?"
"Cũng không phải. Là hội trưởng Thanh Hiệp của khoa mình, rất... cao, rất biết ăn mặc, có vẻ, còn rất giàu nữa."
"Vậy sao cậu lại không vui?" Phó Tư Điềm đóng nắp chai cồn.
Cổ họng Trần Hi Trúc nuốt nhanh, cố nhịn lại, cuối cùng vẫn nói ra, "Tư Điềm, nếu mình nói, người mình muốn chở sau xe đạp là đàn chị, có quái gở quá không?"
Tay Phó Tư Điềm đang đóng nắp khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Trần Hi Trúc, lóe lên kinh ngạc.
Có phải ý giống cô đang nghĩ không?
Nhưng Trần Hi Trúc nhanh chóng cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn cô.
"Hi Trúc." Phó Tư Điềm gọi cô ấy. "Cái này..."
Trần Hi Trúc luống cuống ngắt lời: "Quên đi, cậu... cậu cứ coi như chưa nghe thấy gì, mình chưa nói gì hết, tụi mình đi ra ngoài đi." Cô ấy xoay người định chuồn mất.
Phó Tư Điềm vội vàng nắm lấy cổ tay cô ấy, "Hi Trúc, cậu đừng sợ, chuyện này không quái gở, không quái gở một chút nào."
Trần Hi Trúc dừng lại, mừng rỡ quay đầu, nhìn thấy Phó Tư Điềm vẫn dịu dàng như trước giờ, "Cám ơn cậu đã chịu nói cho mình biết."
Cô đã từng một mình đi qua con đường tự phát hiện bản thân này, cô biết để nói ra được chuyện này cần phải có rất nhiều dũng khí và lòng tin. Phó Tư Điềm nhìn Trần Hi Trúc, rất nghiêm túc bộc bạch: "Cậu nói cho mình một bí mật, vậy mình cũng nói cho cậu một bí mật."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!