Chương 26: (Vô Đề)

Thời Ý, mình đồng ý.

Trên khay đồ nướng, cá nướng chỉ còn bộ xương, mọi người ăn no bảy tám phần rồi, không ăn nổi nữa, lại chưa muốn đi, liền đề nghị nghỉ giải lao chơi trò chơi một lát rồi lại ăn tiếp.

Lôi Y Lâm nhanh như cắt mở một phòng bạn vẽ tôi đoán, đưa số phòng cho mọi người đăng nhập vào. Chơi đơn giản thôi thì không vui lắm, vì vậy mọi người thảo luận đưa ra quyết định, đến khi trò chơi kết thúc, tổng các vòng ai có số điểm cao nhất có thể chỉ định người có số điểm thấp nhất làm cho mình một chuyện. Chỉ cần không vượt quá giới hạn, chuyện gì cũng được.

Phó Tư Điềm rất tự biết thân biết phận với trình độ vẽ vời của mình, nhỏ giọng hỏi: "Mình... mình không tham gia, làm trọng tài được không?"

Giản Lộc Hòa cười xấu xa vạch trần: "Hệ thống sẽ quyết định, không cần trọng tài. Cậu đây là sợ hãi, định trốn chứ gì?"

Phó Tư Điềm che mặt, Chúc Mặc nói: "Ai cũng đừng hòng bỏ chạy." Cô ấy xoa tay: "Mình đã nghĩ kỹ rồi, nếu mình thắng, mình sẽ bắt người thua cuối tuần làm vệ sinh ký túc xá dùm mình. Haiz, lại đến phiên mình dọn phòng vệ sinh rồi."

Thời Ý lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái: "Vậy là không muốn dọn phải không? Mọi người cố lên, đợi thắng rồi bắt cậu ta dọn hai tuần luôn."

"Hahahahaha, cậu quá độc ác rồi Thời Ý, được đó được đó." Mọi người nửa giả vờ lên án, nửa hăng hái lên. "Hai tuần ít quá, cho cậu ta bao một tháng luôn đi."

"Thời Ý, cậu đợi đó." Chúc Mặc bi phẫn, như đinh đóng cột: "Các cậu thắng mình trước đi đã rồi hẳn nói sau. Người thua chắc chắn không phải là mình!"

Trong lòng Phó Tư Điềm lo sợ: Mình nghĩ người đó là mình nè.

Quy tắc tính điểm của bạn vẽ tôi đoán là, người ra đề sẽ vẽ, hình vẽ có càng nhiều người trả lời đúng thì điểm được cộng thêm càng nhiều; người xem hình đoán đề, trả lời đúng được cộng điểm, trả lời càng sớm, điểm được cộng thêm càng nhiều.

Trò chơi đi theo vòng ngược chiều kim đồng hồ, bắt đầu từ Chúc Mặc, tiếp theo là Phó Tư Điềm, cuối cùng kết thúc ở Lôi Y Lâm.

Vòng thứ nhất bắt đầu, Chúc Mặc ra đề.

Chúc Mặc rõ ràng là người rất có kinh nghiệm chơi trò chơi, hình vẽ của cô ấy tuy không quá đẹp, nhưng đều vẽ rất dễ hiểu, mọi người đoán được một cách nhẹ nhàng. Năm đề của cô ấy vẽ xong, không ai không trả lời được, giành được nhiều điểm nhất vòng này.

"Tsk tsk tsk, sao mà mình giỏi vậy trời." Chúc Mặc huênh hoang đắc ý, cảm thấy chiến thắng đang vẫy gọi chính mình.

Phó Tư Điềm ngại ngùng chặn đầu mọi người trước: "Mình vẽ không tốt lắm, có thể sẽ hơi khó đoán..."

Thời Ý liếc nhìn cô, nhớ đến hai con thỏ kia, khóe môi hơi giương lên.

"Không sao, không dễ đoán thì chơi mới vui." Cô ấy điềm đạm nói.

Chúc Mặc: "Tôi cảm thấy tôi đang bị cà khịa."

Mọi người cười "hahahahaha", Phó Tư Điềm cũng thu lại lo lắng, miệng cười mở đề đầu tiên.

Phó Tư Điềm bắt đầu dùng ngón tay nghiêm túc vẽ, hệ thống gợi ý đây là từ có[2 chữ].

Tất cả mọi người ai cũng muốn giành trả lời, vì vậy đều rất tập trung tinh thần nhìn nét vẽ của Phó Tư Điềm. Bọn họ nhìn thấy Phó Tư Điềm chọn bút vàng, đầu tiên là vẽ hai cái lỗ tai thẳng đứng, một cái đầu bẹt bẹt.

"Chó? Mèo? Động vật?" Mọi người điên cuồng đoán trong đầu.

Tiếp theo Phó Tư Điềm lại vẽ một thân mình dài thòng, thêm bốn cái chân, phía sau mông còn có một cái đuôi xù xù. Cuối cùng, cô dùng bút vàng, rất nghiêm túc tô màu cho con vật này.

"Là chó hả?" Lôi Y Lâm phân vân. Giờ cô ấy đã tin Phó Tư Điềm không hề khiêm tốn, tay nghề vẽ của Phó Tư Điềm nhìn chung có thể phân tranh cao thấp với em họ của cô ấy được rồi.

Phó Tư Điềm đỏ mặt, "Không phải." Cô nhắc nhở, "Là hai chữ."

Chúc Mặc giành trả lời: "Chó vàng!"

"Bíp", hệ thống hiển thị Chúc Mặc trả lời sai, bị cấm trả lời 3 giây, Chúc Mặc kêu oai oái, mọi người cười ha hả.

"Thổ cẩu!" (chó bản địa) Doãn Phồn Lộ mừng như điên.

Hệ thống tuyệt tình "Bíp" một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!