Hôm nay mẹ mình kết hôn.
Phó Tư Điềm thót tim, lập tức bấm vào biểu tượng nhận cuộc gọi màu xanh lá: "Thời Ý?" Thanh âm mềm mại chứa đựng chút rụt rè.
"Ừ" Thời Ý đi xa khỏi nơi huyên náo, dừng bước cạnh hồ nước: "Là mình gửi đó. Hai ngày nay mình bận, quên chưa nói với cậu."
Phó Tư Điềm cúi đầu, ngón tay vô thức vẽ vòng tròn trên drap giường: "Vì sao lại gửi cho mình?"
"Địa chỉ này không tiện nhận à?"
"Không phải." Phó Tư Điềm vội vàng phủ nhận.
Thời Ý giải thích: "Đem về cùng không đủ chỗ, mình tiện tay gửi luôn."
Trọng điểm hình như không đúng cho lắm? Phó Tư Điềm đành phải dùng cách trực tiếp hơn để chứng thực, "Là quà lưu niệm cho mình à?"
"Ừm."
"Cám ơn cậu nhé, Thời Ý." Ngón tay đang vẽ vòng tròn dừng lại, biến thành cọ qua cọ lại: "Mình rất thích món quà này, rất bất ngờ. Nhưng mà làm cậu tốn kém rồi."
Thời Ý nghe ra được cô thẹn thùng, bình thản nói: "Cậu có thể xem nó như thù lao của cậu."
"Hửm?"
"Đi dạo phố nửa ngày với mình."
Giọng điệu rõ là trịnh trọng, Phó Tư Điềm nghe xong lại thật sự muốn cười. Tâm tình của cô nhẹ nhõm hơn, không còn câu nệ như trước, "Vậy mấy món cậu mua đều là của mình hết, mình mới phải là người cám ơn cậu đi dạo phố cùng mình."
"Đừng khách sáo." Thời Ý lưu loát đáp lời.
Phó Tư Điềm lại nhẹ nhàng cười một cái, cười xong cô không lên tiếng, Thời Ý cũng không nói gì, dường như có chút tẻ nhạt.
Phó Tư Điềm không muốn cúp máy, đỏ mặt tìm đề tài: "Cậu còn ở Nhật Bản không?"
"Không, mình về rồi."
"Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu."
"Ừm."
"Vậy cậu ăn cơm chưa?"
"Đang ăn."
Phó Tư Điềm vội ngượng ngùng nói: "Mình không làm phiền cậu ăn cơm chứ?"
Thời Ý nhắc nhở cô: "Là mình gọi cho cậu."
Phó Tư Điềm ngẩn ra, ừ ha. Thời Ý giải thích: "Mình đang trong tiệc cưới, đi ra ngoài hít thở chút không khí."
"Hôm nay mẹ mình kết hôn." Giọng cô ấy rất bình thường.
Phó Tư Điềm bất ngờ không kịp phòng bị, cầm điện thoại, đầu lưỡi líu lại: "Thời Ý..."
Hiện tại cô phải nói cái gì đây? Càng gấp càng hoảng, đầu óc trống rỗng.
Dường như Thời Ý cảm nhận được cô khó xử, xoay người, ngắm nhìn đèn màu sáng rực cách đó không xa, sân tiệc cưới vui vẻ đầy kín người , bình tĩnh nói: "Mình không có không vui." Cô ấy chuyển đề tài, "Ngày mốt cậu về trường à?"
Phó Tư Điềm ngập ngừng trả lời: "Ừm, chiều ngày mốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!