Chương 22: (Vô Đề)

Chị yêu rồi đúng không?

Bầu trời ngoài cửa sổ âm u, tiếng mưa tí ta tí tách, đèn trong phòng học sáng rực, yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng nhẩm bài thi.

Dò lại một lần cuối đáp án trên tờ bài thi để chắc ăn không chọn sai, Phó Tư Điềm lật úp bài thi xuống mặt bàn, một tay cầm bút và thẻ sinh viên, một tay chống ghế đứng lên, kết thúc sớm 20 phút môn thi cuối của học kỳ đầu năm nhất.

Đi lên bục giảng cầm balo ra khỏi cửa, vừa ngẩng đầu, Phó Tư Điềm mới phát hiện Thời Ý nộp bài còn sớm hơn mình, không biết là nộp khi nào. Cô ấy đứng cạnh ban công nhìn lên giếng trời, tựa như đang ngắm mưa, cũng tựa như đang thất thần, len chọc hình chó con treo trên balo của cô ấy, mặt cười hướng về phía Phó Tư Điềm.

Trái tim Phó Tư Điềm cảm thấy nhẹ nhõm theo nụ cười của nó. Cô cất bút và thẻ sinh viên vào balo, đi đến bên cạnh Thời Ý, cảm thán: "Cậu lẹ vậy."

Thời Ý quay qua nhìn thấy cô, tháo một bên tai nghe ra, "Hửm?"

Phó Tư Điềm xấu hổ, cô không nhìn thấy Thời Ý đeo tai nghe.

Thời Ý chớp mắt, phỏng đoán một chút rồi trả lời: "Cậu cũng nhanh mà."

Phó Tư Điềm cười: "Mình còn tưởng mình là người đầu tiên."

"Vậy lần sau nhường cho cậu." Thời Ý tháo nốt bên tai nghe còn lại, cất vào.

Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm nhấp nhô. Cô đứng kề vai cùng Thời Ý, nhìn cơn mưa đang rơi xuống giếng trời: "Môn cuối đã xong, nghỉ thôi."

"Ừm." Thời Ý hỏi: "Phải về nhà rồi à?"

Phó Tư Điềm lắc đầu: "Chưa, mình xin ở lại trường, 26 mới về."

"Có việc?"

"Ừ, có học sinh mình dạy kèm tại nhà muốn nghỉ đông này mình có thể dạy bù thêm một tuần."

Thời Ý mím môi, hỏi: "Có an toàn không?"

Trong lòng Phó Tư Điềm ấm áp, quả quyết: "Không sao, nam sinh cấp 2, trong nhà thường có mặt người lớn tuổi."

"Dạy buổi tối à?"

"Không có, ban ngày, sáng 8 giờ rưỡi đến 10 giờ rưỡi."

Thời Ý gật gật đầu, còn định nói thêm gì đó, Giản Lộc Hòa tiếng đi trước hình, "Xong rồi đó, hai tuần nay mệt muốn chết."

Phó Tư Điềm và Thời Ý quay đầu lại, Giản Lộc Hòa đeo túi, dắt tay Thời Ý: "Đi thôi, được thả xích rồi."

Thời Ý hỏi Phó Tư Điềm: "Chờ bạn sao?"

Phó Tư Điềm lắc đầu, Thời Ý liền nói: "Vậy đi chung nào."

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, đa số là Giản Lộc Hòa líu lo, Phó Tư Điềm và Thời Ý im lặng lắng nghe. Tiếp theo sẽ là gần một tháng không được gặp mặt, Phó Tư Điềm không nỡ, cố ý đi cùng bọn họ về ký túc xá, sau đó mới vòng lại đi đến căn tin ăn cơm.

Tối hôm đó, Trình Giai Lạc, La Thiến và Trương Lộ Lộ kéo vali về nhà ăn Tết, rạng sáng 5 giờ hơn ngày hôm sau, Tống Sở Nguyên và Chu Na cũng bắt xe ra sân bay.

Phó Tư Điềm bị tiếng động của bọn họ đánh thức, nằm im trên giường, chờ bọn họ đi rồi mới đứng dậy xuống giường chốt cửa. Cô lại lên giường, hiếm khi được ngủ nướng. 9 giờ hơn, cô rời giường đánh răng rửa mặt, ngâm một tô ngũ cốc ăn lót dạ, ngồi xuống bàn học soạn bài.

Không biết qua bao lâu, điện thoại đột nhiên rung lên.

Phó Tư Điềm tiện tay cầm qua, vừa mở lên, không ngờ là tin nhắn của Thời Ý. Đây là lần đầu tiên Thời Ý gửi tin nhắn thường cho cô.

Thời Ý còn tự giới thiệu: "Mình là Thời Ý."

Phó Tư Điềm cảm thấy cô ấy đáng yêu quá, định trả lời "Mình biết", tin nhắn của Thời Ý lại đến: "Lớp dạy kèm hôm nay xong chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!