Chương 163: (Vô Đề)

Mình đồng ý.

Sau khi ăn sáng cùng nhau, Phương Nhược Hoa và Thời Ý phải đến bệnh viện một chuyến, thăm chị dâu họ của Thời Ý vừa sinh con mấy ngày trước. Gia Gia bám người, muốn đi theo mẹ với chị hai, Phương Nhược Hoa sợ bé con còn nhỏ, sức đề kháng kém, không muốn dắt bé con đến bệnh viện, Phó Tư Điềm bèn xung phong, nhận nhiệm vụ ở nhà trông Gia Gia.

Gia Gia tuy vẫn bẽn lẽn, nhưng trong đáy lòng lại bằng lòng ở cùng với Phó Tư Điềm, vì vậy cũng không làm ầm ĩ, ngoan ngoãn nghe lời. Hai người cùng đi lên lầu, chơi Lego trong phòng đồ chơi, không bao lâu sau đã loại bỏ được sự xa lạ, thân thân thiết thiết chơi cùng nhau.

Lúc Phương Nhược Hoa và Thời Ý trở về, thứ nhìn thấy chính là hai bóng lưng một lớn một nhỏ, cánh tay kề sát cánh tay, ngồi bò trên đệm, vô cùng chăm chú chơi cái gì đó với nhau. Nắng chiều ấm áp xuyên qua lớp kính, phủ đầy lên tóc bọn họ, ấm áp, bềnh bồng.

Phương Nhược Hoa và Thời Ý đứng ở đầu cầu thang, sinh ra tâm tư không đành lòng quấy rầy.

"Tư Điềm rất biết cách ở chung với trẻ con." Phương Nhược Hoa nhẹ giọng cảm khái.

Gia Gia có chút sợ người lạ, rất ít khi có thể thân thiết với một người lớn nhanh như vậy.

Thời Ý ngắm nhìn hai người kia vẫn chưa hề phát hiện ra, trong ánh mắt là sự mềm mại vô thức: "Có thể là bản thân cậu ấy đôi khi cũng giống như một đứa trẻ."

Tâm tư Phương Nhược Hoa khẽ rục rịch, quan tâm cô ấy: "Sang năm sau khi kết hôn, có dự định sinh con không?"

Thời Ý thờ ơ: "Con vẫn chưa tính đến."

"Vậy là có dự tính?"

"Không hẳn." Thời Ý nghiêng đầu, hơi thu lại nụ cười, dừng một chốc mới nói: "Con không muốn lắm, nhưng nếu Tư Điềm muốn, con sẽ cân nhắc."

Là nói dối cũng là nói thật. Cô ấy không ghét con nít, nhưng cũng không có chấp niệm về việc có con. Con cái chưa từng xuất hiện trong kế hoạch của cô ấy, tất cả những gì cô ấy muốn đều là, cuộc đời của cô ấy, có Phó Tư Điềm đã đủ trọn vẹn.

Phương Nhược Hoa không biết Thời Ý là thật sự nghĩ như vậy, hay là sợ rằng bản thân mình miễn cưỡng Phó Tư Điềm nên mới cố tình ôm trách nhiệm vào người. Bà thông suốt tỏ vẻ: "Cho dù có muốn hay không, tự các con cân nhắc rõ ràng, không hối hận là được rồi. Mẹ tin hai đứa các con đều là những người có thể xử lý tốt mọi việc."

Đôi mắt Thời Ý thật sâu nhìn bà, Phương Nhược Hoa thẳng thắn đối diện với cô ấy.

Ánh mắt Thời Ý mềm đi, đồng ý: "Dạ vâng, mẹ yên tâm."

Mấy năm trước sau khi đưa tiễn cha, bà từng xem qua một nhà văn viết về cha mẹ "Cái gọi là quan hệ cha mẹ con cái, chẳng qua hàm ý duyên phận của bạn và chúng chính là đời này kiếp này sẽ không ngừng trông theo bóng dáng chúng càng lúc càng xa. Bạn đứng ở đầu con đường nhỏ, nhìn chúng khuất dần nơi ngã rẽ, hơn nữa, chúng còn dùng bóng lưng để âm thầm nói với bạn rằng:

Đừng đuổi theo.", mấy năm nay, trước sự nhổ giò trưởng thành của Gia Gia và sự thành thục nhanh chóng của Thời Ý, càng ngày bà càng có cảm xúc: Đảo ngược lại, cũng là như thế.

Con cái suy cho cùng sẽ trưởng thành, suy cho cùng sẽ có con đường phải đi mà cha mẹ không cách nào đồng hành cùng chúng được. Cha mẹ suy cho cùng phải từ phía trước chúng, dần đi đến bên cạnh, cuối cùng là lùi về phía sau chúng. Buông tay và trông theo, là trách nhiệm sau sự dạy dỗ, là trách nhiệm cuối cùng mà cha mẹ có thể làm.

Dù có lo lắng đến đâu, dù có không nỡ đến đâu, cũng nên như vậy.

Thời Ý đã trưởng thành, bà sẽ không can thiệp vào cuộc đời Thời Ý nữa, chỉ mong Thời Ý có thể sống một đời không hối tiếc.

"Con vào với hai đứa nó đi." Bà ôn hòa nói: "Mẹ đi xuống xem thử cô giúp việc chuẩn bị cơm trưa đến đâu rồi."

Thời Ý đáp: "Vâng."

Phương Nhược Hoa trông theo cô ấy đi đến bên cạnh Phó Tư Điềm, đi về phía con đường thuộc về cô ấy, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.

Buổi tối, công ty có cuộc họp thường niên, Phương Nhược Hoa phải tham dự, không ăn cơm ở nhà, Thời Ý và Phó Tư Điềm bèn quyết định dắt Gia Gia đi ra ngoài ăn, cảm thụ một chút bầu không khí Giáng Sinh.

Ba người chọn một nhà hàng thân thiện với trẻ em có không khí ngày lễ nồng nhiệt để ăn. Trong nhà hàng, cây thông Noel cao vút, vòng quay ngựa gỗ trang trí thành hình con tuần lộc, ông già Noel đang đeo túi to, chạy quanh dưới ánh đèn mờ ảo ấm áp, phát kẹo cho lũ trẻ.

Tràn ngập hương vị ngây ngô mà lại mơ mộng.

Thời Ý và Phó Tư Điềm ngồi trong chỗ ngồi được ngăn cách đơn lẻ, để ý theo Gia Gia vừa ăn no liền chạy vào khu trò chơi, ngồi lên vòng quay ngựa gỗ mới cách đó xa xa.

"Cậu thích con nít không?" Thời Ý đột nhiên hỏi.

Phó Tư Điềm nhìn những bóng dáng nho nhỏ ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, gật đầu: "Thích."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!